title
stringlengths 2
84
| link
stringlengths 20
112
| poem_text
stringlengths 47
126k
⌀ | author_name
stringclasses 348
values |
---|---|---|---|
Xưng Tụng Cây Chổi | poem.php?poem=xung_tung_cay_choi__phung_quan | ( Tặng nam nữ công nhân vệ sinh trên khắp thế gian )
... "Tôi muốn làm những câu thơ
Cục cằn như cái chổi
Quét dọn sạch sành sanh rác rưởi"...
(Trích "Thi sĩ và công nhân" đăng trong "Giai phẩm mùa xuân" 1956)
Không rõ nguyên cớ gì
Tôi có một nỗi ghê tởm mênh mông
Với mọi loài rác rưởi
- Rác rưởi làm tôi buồn nôn
- Rác rưởi làm tôi tức giận đến nổi khùng!
Có lẽ từ ngày còn trong bụng mẹ
Tôi đã nhiễm tính khí của Người
Sống sạch
Mẹ tôi sống sạch đến khó tin
Người sống sạch đến tột cùng của sự sạch
Ba mươi năm không gặp con
(Mà lại là con một)
Nhắm mắt, Người chỉ để lại một lời trăng trối :
"Hãy chôn mẹ trên một vùng đất sạch
Dù cho xa chót núi đầu nguồn..."
Tôi được nhiều địa phương mời đến đọc thơ
Hễ được bồi dưỡng chút tiền còm
Là tôi tìm ngay ra chợ
Chọn mua chổi
Như các cô gái đến tuổi lấy chồng
Chọn mua quần áo, phấn son...
Ba mươi năm qua đi xa về gần
Quà tôi tặng bạn hữu, người thân
Độc một món quà chổi!
Như những tỷ phú tích trữ vàng
Tôi tích trữ chổi!
Trong nỗi kinh khiếp mênh mang
Một ngày nào đó chợ búa thế gian
Không nơi nào bán chổi!
Như những tay sành ăn
Thuộc lòng các cửa hàng đặc sản
Tôi thuộc lòng đặc sản chổi các địa phương....
Miền Tây, miền Đông châu thổ sông Cửu Long
Chổi tàu cau, cọng dừa hình giẻ quạt
Quãng Ngãi, Quảng Nam: Chổi chít
Thừa Thiên, Quảng Trị: Chổi rành
Chổi xể: Quảng Bình
Phú Thọ, Tuyên Quang: Chổi cọ
Kinh Bắc, Thái Bình: Chổi lông, chổi rơm
Yên Bái, Cao Bằng: Chổi mây, chổi giang...
Nếu kiếp sau tôi được tái sinh
Tôi nguyện ước tái sinh làm cây chổi
Một cây chổi không cùn, không mòn
Một cây chổi quét dọn, bền gan...
Nếu đất nước thành lập Nhà - xuất - bản - Chổi
Tôi tình nguyện làm biên tập viên không lương
Tôi sẽ phấn đấu đạt chức trưởng phòng biên tập
Niềm mộng mơ ám ảnh đời tôi
(Nói ra xin các bạn đừng cười...)
Một ngày nào trên trang tư báo hàng ngày
Mục tin buồn:
"Nhà thơ Phùng Quán
Vừa được đề bạt "quyền" Phó Giám Đốc nhà xuất bản Chổi
Nhiễm độc hại môi trường công tác
Bạn hữu, gia đình tận tình cứu chữa
Nhưng đã từ trần
Ngày...tháng...năm
Tưởng lệ lòng trung thành với "Sự nghiệp chống rác rưởi"
Ban lãnh đạo cắt "quyền" cho nhà thơ
Đồng truy tặng huân chương cao quý:
Huân Chương "Cây Chổi hạng Ba". | Phùng Quán |
12 Bậc Tình Yêu | poem.php?poem=12_bac_tinh_yeu__tran_quoc_hoan | Hoàn
Thơ
Bậc thang
Thật nhẹ nhàng
Như là nỗi nhớ
Nhẹ nhàng như hơi thở
Từng bậc, từng bậc đều đều
Từng bậc thang từng bậc tình yêu
Nhưng sao chẳng bao giờ em đi hết?
Những thang bậc của tình yêu, em có biết
Anh đã xây để giành riêng cho bước chân em
Người yêu ơi, em hãy đi và rồi em sẽ đến
Bậc thang cuối cùng, bậc tình yêu, hạnh phúc của đôi ta | Trần Quốc Hoàn |
Anh Yêu Em Trọn Đời | poem.php?poem=anh_yeu_em_tron_doi__tran_quoc_hoan | Hoàn
Một chút mưa rơi
Cái lạnh chợt đến khiến cho phút giao mùa thật lạ
Mưa xuyên qua bao vòm lá
Mưa ướt tóc em yêu
Mưa hé mở một khoảng trời ẩn chứa bao điều
Bí mật của riêng em nhưng có một phần là của chung hai đứa
Em không còn như những ngày xa nữa
Đã chẳng còn buồn để mà nghĩ vẩn vơ
Có điều gì khiến cô bé ngây thơ
Cứ mỉm cười lúc nghĩ về ai đó?
Đường vào tim em, một lối hồng để ngỏ
Anh muốn bước vào dẫu chẳng dám ước ao
Nhớ thương như từng đợt sóng ạt ào
Muốn xô đến bến bờ yêu hạnh phúc
Anh đi tìm chính mình trong hiện thực
Và thấy con tim đang đập nhịp rộn ràng
Thấy con mắt đắm say trong mơ màng
Đang mải ngắm một người yêu dấu lắm
Hoa khoe sắc thắm
Em khoe nụ cười
Nụ hoa xinh hé nở giữa làn môi
Em đẹp quá và đáng yêu lắm lắm
Anh muốn mãi gần em, để ngày ngày anh được ngắm
Môi xinh em cười
Anh yêu em trọn đời
Đừng bao giờ xa rời anh, em nhé!!! | Trần Quốc Hoàn |
Anh Yêu Mãi Em Thôi | poem.php?poem=anh_yeu_mai_em_thoi__tran_quoc_hoan | Gió nhẹ nhàng
Đem nỗi nhớ phủ lên những cành cây
Đem yêu thương phủ lên buổi chiều hoàng hôn rực lửa
Để cho hương hoa sữa
Bát ngát thơm trên từng góc phố ta về
Phải chăng ta đang trong cơm mê?
Em đang ở bên ta hay một người xa lạ
Gió nhẹ nhàng lướt qua bao vòm lá
Mặt hồ gợn sóng bâng khuâng…
Em biết không
Hương hoa sữa chưa bao giờ ngát hương thơm đến vậy
Như tình yêu nơi anh chưa bao giờ bỏng cháy
Như lúc này
Bóng bay
Những ước mơ phủ kín trời hy vọng
Anh cũng gửi lên trời theo quả bóng
Một ước mơ xa
Chẳng ai biết những chặng đường bóng sẽ đi qua
Chẳng ai biết ước mơ đến bao giờ sẽ thành hiện thực
Gió lộng, chiều buông, lòng anh rạo rực
Nhớ em
Đêm nay cũng chỉ giống như bao đêm
Vẫn là anh với nhớ thương, thương nhớ
Xôn xao góc phố
Sau một thoáng lặng yên
Anh muốn gọi, muốn gọi một cái tên
Đã và sẽ mãi ghi sâu trong lòng anh những đêm dài thổn thức
Đêm nay nhớ em, anh gửi tình yêu vào một ngôi sao giữa bầu trời tối đen như mực
Nỗi nhớ chiếu sáng ngời…
Em dấu yêu, hãy ngước nhìn lên bầu trời
Em có thấy tình yêu của anh dành cho em đang tỏa sáng
Tình yêu mãi không phai cho dù năm tháng
Anh yêu mãi em thôi! | Trần Quốc Hoàn |
Bất Chợt | poem.php?poem=bat_chot__tran_quoc_hoan | Bất chợt ánh mắt tôi nhìn em
Và bất chợt sự diệu kỳ bất chợt
Và con tim em yêu non nớt
Đã đập cùng theo nhịp trái tim tôi
Và bất chợt, con tim lên tiếng nói
Và thế là hai đứa đã yêu nhau
Và bất chợt ta trao nụ hôn đầu
Thật ngọt ngào ôi tình yêu bất chợt | Trần Quốc Hoàn |
Bông Hồng Trong Gió | poem.php?poem=bdong_hong_trong_gio__tran_quoc_hoan | Bé là một bông hồng
Đang nở bừng trong gió
Một bông hoa bé nhỏ
Đang bát ngát hương trời
Ta là tia nắng rơi
Trên cách hoa bé đó
Một nụ tình chớm nở
Làm nên sắc hoa hồng
Hỡi bé yêu biết chăng
Ta yêu em lắm đó
Như hương hoa và gió
Muôn đời chẳng rời xa...
Dù ngàn năm có qua
Dù đất trời biến động
Bé mãi là đoá hồng
Trong trái tim ta đó. | Trần Quốc Hoàn |
Bóng Tối Và Hòn Đá Của Sự Lặng Im | poem.php?poem=bong_toi_va_hon_da_cua_su_lang_im__tran_quoc_hoan | Còn lại những gì
Khi tấm lưới của màn đêm
Đã phủ lên hòn đá của sự lặng im để cho tất cả đắm chìm trong bóng tối
Những nụ cười xa mãi
Để lại những nỗi buồn
Và sự cô đơn
Đang cắn xé trái tim anh rỉ máu
Anh nhận ra ở một nơi trong trái tim anh đang cất giấu
Bóng hình em
Lắng tai nghe tiếng con tim
Rộn ràng, rộn ràng từng nhịp
Anh nhớ em
Nhớ những nụ cười
Trong bóng tối, mắt anh đang tìm về một nơi xa xôi
Để được ngắm em với nụ cười mà đêm đêm anh vẫn thường mơ tới
Tình yêu vụt sáng chói
Thiêu cháy màn đêm
Thiêu cháy cả sự lặng im
Từng ngự trị trong hòn đá của tâm hồn anh những ngày tháng đó
Ánh lửa tình yêu rực rỡ
Sáng hơn ánh nắng ban mai
Làm tan hết giá băng của những đêm dài
Trả lại anh trái tim nồng nàn khao khát
Để tình yêu dào dạt
Trao em. | Trần Quốc Hoàn |
Bóng Tối Và Những Nụ Cười | poem.php?poem=bong_toi_va_nhung_nu_cuoi__tran_quoc_hoan | Vì yêu em
Có thể tôi sẽ lại
Trở về với cái thế giới của riêng tôi
Đầy bóng tối
Với những nỗi đau và với những nụ cười
Lãng quên tất cả…
Trong lòng em giờ đây hình như đã
Có một bóng hình mà tôi biết chẳng phải tôi
Em giờ đã ngày một xa xôi
Với tôi, và kỷ niệm
Những giấc mơ cho tương lai của đôi ta bất ngờ tan biến…
Có một chút u sầu
Có một chút niềm đau
Tôi gom lại, giấu trong lòng tất cả
Một chút xa lạ
Một chút hững hờ
Để thêm xa
Khoảng cách
Mưa rơi tý tách
Mưa ướt nỗi buồn
Giá lạnh từng cơn
Anh chẳng buồn, mà chỉ tiếc cho giấc mộng vàng đã chẳng thành hiện thực
Đêm nay, một vì sao giữa bầu trời tối đen như mực
Buông rơi nỗi nhớ anh đã gửi ngày xưa
Nỗi nhớ rơi theo mưa
Tan biến… | Trần Quốc Hoàn |
Cái Gì Đã Tạo Nên Định Mệnh | poem.php?poem=cai_gi_da_tao_nen_dinh_menh__tran_quoc_hoan | Cái gì đã tạo nên nỗi nhớ?
Để người ta cứ thao thức không nguôi
Để người ta đứng lặng trong chiều lạnh
Thầm gọi tên, thầm nhắc một người
Cái gì đã tạo nên hạnh phúc?
Để mơ màng, 2 người nghĩ đến nhau
Để tình yêu có được màu thắm đỏ
Để thế gian tràn ngập sắc màu
Cái gì đã tạo nên hi vọng?
Để một người mãi đợi một người kia
Mặc cuộc đời đổi thay, thay đổi
Vẫn sắt son chờ đợi, đợi chờ
Cái gì đã tạo nên định mệnh?
Cho một người xa mãi, mãi xa
Cho cảm xúc dâng trào trong uất hận
Cho trái tim hoá đá, nua già | Trần Quốc Hoàn |
Chẳng Bao Giờ | poem.php?poem=chang_bao_gio__tran_quoc_hoan | Chẳng bao giờ anh không nhớ tới em
Như dòng sông kia, chẳng bao giờ ngừng chảy
Như trái đất từ ngàn xưa vẫn vậy
Chẳng bao giờ ngừng quay
Em ơi em, có nhớ những tháng ngày
Ta bên nhau ngắm thời gian chậm bước
Anh chẳng thể, chẳng thể nào quên được
Những phút giây bên em
Ngày nhớ nhớ và nhớ nhớ đêm đêm
Bóng hình em, và nụ cười ẩn hiện
Những ký ức chợt nhoà kỷ niệm
Sao em nỡ ra đi?
Ngày tháng trôi nặng nề trong nghĩ suy
Trách cuộc đời đối với ta quá bạc
Chiều nhẹ rơi trong nỗi buồn mang mác
Một nỗi sầu ngàn thu. | Trần Quốc Hoàn |
Chiếc Lá Mùa Thu | poem.php?poem=chiec_la_mua_thu__tran_quoc_hoan | Thời gian trôi hoài trong đêm tối
Mưa vẫn rơi hoài trong đơn côi
Ngắm chiếc lá vàng, tôi đã nhớ
Nhớ em, tôi nhớ lắm em ơi....
Tôi đã yêu em, nhưng sao không nói
Để giờ đây, tôi đã mất em rồi
Tôi chẳng hiểu, chẳng thể nào hiểu nổi
Vì sao tôi để mất em tôi...
Em đã xa, em đã xa thật rồi
Chỉ còn lại chiếc lá vàng kỷ niệm
Chiếc lá vàng, phút chia tay lưu luyến
Em đi rồi, mang theo trái tim tôi. | Trần Quốc Hoàn |
Chiếc Lá Vàng Kỷ Niệm | poem.php?poem=chiec_la_vang_ky_niem__tran_quoc_hoan | Tôi đã yêu, đã yêu em tha thiết
Vậy mà em đã bỏ tôi đi
Em ra đi, chẳng nói một điều gì
Chiếc lá vàng thay cho lời ly biệt
Vì sao em đi, tôi chẳng biết
Có thể là em đã chẳng yêu tôi
Em đã đi đến miền đất xa xôi
Chỉ để lại cho tôi một chiếc lá
Một chiếc lá chẳng thể nói được điều chi cả
Nhưng đó là kỷ niệm cuối của em
Bên chiếc lá, tôi lặng trong bóng đêm
Nhớ về em, chiếc lá buồn héo úa. | Trần Quốc Hoàn |
Chiều Mưa | poem.php?poem=chieu_mua__tran_quoc_hoan | Em đi chiều nay mưa rơi mau
Mưa không nuối tiếc, chẳng u sầu
Em đi trong gió chiều se lạnh
Bóng em mờ khuất mau thật mau
Em ở đâu?
Anh nhớ
Ngoài ô cửa sổ
Mưa vẫn rơi mau | Trần Quốc Hoàn |
Chiều Thu | poem.php?poem=chieu_thu__tran_quoc_hoan | Chiều thu
Một chiều thu sang
Anh lại bước lang thang
Trên con đường
Xưa ấy
Chiều thu
Một chiều thu sang
Trong lòng anh
Vẫn ngổn ngang
Nghĩ về em
Trong mênh mang
Nỗi nhớ
Ngày xưa
Một ngày xa xưa
Anh và em
Bước trong mưa
Ôi ngày xưa
Đã qua đi
Sao lòng ta
Mãi nghĩ suy
Để rồi
Nuối tiếc
Đã biết anh yêu em rồi
Đã biết lòng này riêng chỉ có em thôi
Nhưng mà sao
Khi bên em
Anh bồi hồi
Không nói | Trần Quốc Hoàn |
Có Một Người Như Thế | poem.php?poem=co_mot_nguoi_nhu_the__tran_quoc_hoan | Có một con đường nhỏ
Thấp thoáng chiều mưa bay
Có một điều sâu kín
Cất dấu trong tim này…
Có một ngọn lửa nhỏ
Âm ỉ suốt bao ngày
Để hôm nay bất chợt
Đốt cháy cả rừng cây
Có một người ngốc lắm
Yêu em, yêu đắm say
Một tình yêu thầm lặng
Em ơi hỡi có hay? | Trần Quốc Hoàn |
Con Đường Tình Yêu | poem.php?poem=con_duong_tinh_yeu__tran_quoc_hoan | Hoàn
Con đường này, em còn nhớ chăng em
Con đường này, mỗi ngày em đến lớp
Con đường này, đã đôi lần ta bước
Cùng nhau trong những chiều mưa…..
Em có còn nhớ những kỷ niệm xưa
Trên con đường này, lần đầu ta gặp mặt
Và lần đầu, ta trao nhau ánh mắt
Lần đầu tiên, ta biết đến tình yêu
Em ơi em, có nhớ những buổi chiều
Anh và em, hai ta cùng sánh bước
Em ơi em, có bao giờ quên được
Một con đường, ghi dấu ấn tình yêu
Em ơi em, con đường biết quá nhiều
Có phải vậy mà đôi ta xa cách
Nhưng em ơi, xin em đừng có trách
Bởi con đường có tội lỗi chi đâu
Lời cuối cùng chúng ta đã trao nhau
Và nhân chứng cũng chính con đường đó
Để bây giờ, trong tâm hồn hai đứa
Luôn in sâu hình bóng một con đường | Trần Quốc Hoàn |
Cuộc Sống | poem.php?poem=cuoc_song__tran_quoc_hoan | Vì sao những nỗi buồn, những nỗi khổ đau lại tồn tại?
Chẳng ai muốn nhưng nó vẫn vậy!
Và cái thế giới này
Là thực hay chỉ là hư ảo
Ta đã từng đau sót biết bao
Khi những người thân yêu của ta cứ bỏ ta đi mãi
Còn cái gì ở lại
Ngoài những nỗi buồn
Và sự cô đơn
Cùng những nhọc nhằn của thời gian trên đôi vai đẹ nặng
Như bầu trời kia khi tắt nắng
Tối tăm
Ngày qua ngày và năm tiếp theo năm
Ta không thể để hiện thực kia đè nặng
Không thể để cho những ngày tắt nắng
Nối tiếp theo là những đêm dài
Ta sẽ tin, sẽ hướng tới ngày mai
Bởi ta biết, ngày mai trời lại sáng! | Trần Quốc Hoàn |
Đi Tìm Sự Lặng Im | poem.php?poem=di_tim_su_lang_im__tran_quoc_hoan | Em đi tìm
Một sự lặng im
Đã từng ngủ yên trong trái tim những ngày tháng cũ
Ngày anh ra đi, mùa thu vàng ủ rũ
Rơi xuống hồn em những xác lá vàng
Em đi tìm một khoảng lặng của thời gian
Nơi lưu giữ những kỷ niệm của đôi ta mà em chắc rằng anh đã lãng quên tất cả
Cái phút giây từ giã
Anh bỏ lại ngày xưa
Chẳng còn vương vấn nữa
Một tình yêu dại khờ
Đã đôi lần nghẹn ngào trong giấc mơ
Em thầm gọi tên anh trong tiếng nấc
Ngọn lửa nhỏ của niềm tin heo hắt
Đang dần tắt trong em…
Em đi tìm, đi tìm một niềm tin
Đi tìm cái sự lặng im của tâm hồn em những ngày thơ dại
Mong thời gian trở lại
Những tháng ngày xa xưa
Và em sẽ chẳng thèm yêu nữa
Cho con tim mãi mãi dại khờ… | Trần Quốc Hoàn |
Đi Tìm Tình Yêu | poem.php?poem=di_tim_tinh_yeu__tran_quoc_hoan | Anh đi tìm em, em đi tìm anh
Giữa hai vũ trụ buồn tăm tối
Anh và em, hai vì sao lạc lối
Cứ tìm hoài cứ mãi gọi tên nhau
Nhưng tìm hoài mà có gặp nhau đâu
Vũ trụ lớn hay là ta quá nhỏ?
Xin tình yêu hãy hoá thành lửa đỏ
Soi sáng đường cho hai đứa tìm nhau | Trần Quốc Hoàn |
Đôi Mắt Em Yêu | poem.php?poem=doi_mat_em_yeu__tran_quoc_hoan | Anh đã thấy một điều gì rất lạ
Khi anh nhìn vào đôi mắt của em
Có một điều anh chẳng thể gọi tên
Nhưng anh biết đó là gì, em ạ
Em yêu ơi, hãy khoan đi đã
Hãy nhìn anh bằng đôi mắt diệu kỳ
Hãy nhìn anh, hãy cứ nhìn anh đi
Em cũng sẽ hiểu cái điều anh đã hiểu
Tất nhiên rồi, đó chính là tình yêu
Nó đã đi từ trái tim qua đôi mắt
Và đôi mắt sẽ nói điều chân thực
Của trái tim, của tình cảm đôi mình
Em hãy nhìn và em hãy tin
Bởi đôi mắt không bao giờ nói dối
Hãy cứ nhìn, và chẳng cần phải nói
Bởi lời yêu, đôi mắt đã nói rồi. | Trần Quốc Hoàn |
Đừng Vội Nói Lời Yêu | poem.php?poem=dung_voi_noi_loi_yeu__tran_quoc_hoan | Tôi đã yêu, yêu tha thiết một người
Và đã quên, đã quên đi tất cả
Đối với tôi, em đã thành xa lạ
Kỷ niệm xưa tan theo khói mất rồi
Dẫu cho rằng em đã nói yêu tôi
Nhưng tôi biết điều đó là giả dối
Với tình yêu, tôi biết không thể vội
Nhưng xin em đừng tự dối lòng mình
Tình yêu nằm sâu tận đáy con tim
Những lời nói sẽ chỉ là vô nghĩa
Không bao giờ có tình yêu như thế
Chỉ bằng lời, không thể gọi là yêu | Trần Quốc Hoàn |
Em Đến | poem.php?poem=em_den__tran_quoc_hoan | Em đã đến cho lá vàng bỡ ngỡ
Chẳng thể rơi buồn bã tháng ngày
Em đã đến cho trời xanh ngất ngây
Thu thay áo và ngàn cây đổi sắc
Em đã đến cho lòng anh rạo rực
Và con tim lại biết đập rộn ràng
Em đã đến cho thu vàng mênh mang
Cho nỗi nhớ lại phủ lên ngày tháng | Trần Quốc Hoàn |
Em Ở Nơi Nào | poem.php?poem=em_o_noi_nao__tran_quoc_hoan | Em ở nơi nào trong cái lạnh nước Nga?
Cái xứ sở của tuyết rơi và băng giá
Và ta biết lòng em đang tự hỏi
Em ở nơi nào trong trái tim ta? | Trần Quốc Hoàn |
Em | poem.php?poem=em__tran_quoc_hoan | Em ơi, anh nhớ
Nỗi nhớ nồng nàn xuyên qua những giấc mơ
Nỗi nhớ dồn dập từng phút, từng giờ
Biết chăng, em hỡi
Dường như có điều gì đang thay đổi
Ở nơi em hay là ở nơi anh?
Giữa hai ta có rào cản vô hình
Đang dần đẩy đôi ta vào hai thế giới hoàn toàn xa lạ
Em giờ đã khác ngày xưa nhiều quá
Anh hay thấy em buồn
Anh nhận thấy trong khoé mắt em và trong cả tâm hồn
Những nỗi niềm mà chỉ mình em và anh hiểu
Vũ trụ bao la, nhưng trái đất kia không thể thiếu
Ánh mặt trời
Thế gian bao người, nhưng lòng anh cũng không thể thiếu
Bóng hình em
Vắng mặt trời, trái đất chỉ còn những ngày dài đầy ắp bóng đêm
Vắng bóng em, cuộc sống của anh cũng chỉ còn một màu đen bao phủ
Đêm nay, trong giấc ngủ
Sẽ lại gọi tên em | Trần Quốc Hoàn |
Em Và Tôi | poem.php?poem=em_va_toi__tran_quoc_hoan | Hoàn
Nếu em là ngọn sóng
Tôi sẽ là biển xanh
Nếu em là bình minh
Tôi sẽ là nắng mới
Để bên em muôn đời
Để bên em mãi mãi...
Nếu em là đêm dài
Tôi sẽ là nỗi nhớ
Nhớ em nhiều lắm đó
Nhưng em chẳng biết đâu
Cứ mỗi sớm gặp nhau
Thời gian trôi nhanh quá
Để buổi chiều buồn bã
Thời gian cứ âm thầm
Bước từng bước chậm dần
Và có khi dừng lại
Nhớ em, tôi nhớ mãi
Nhớ thao thức từng đêm
Mãi mãi nhớ về em
Người mà tôi yêu dấu
Lòng này ai hiểu thấu?
Có lẽ chỉ màn đêm...
Nếu em là con thuyền
Tôi sẽ là bến đợi
Đợi em hoài, đợi mãi
Dù ngày dài lê thê
Dù không hẹn ngày về
Yêu thuyền, bến mãi đợi...
Nếu em là em thôi
Tôi chũng chỉ là tôi
Với ước muốn ngàn đời
Được bên em mãi mãi. | Trần Quốc Hoàn |
Em Yêu | poem.php?poem=em_yeu__tran_quoc_hoan | Tôi đã yêu, yêu say đắm một người
Và tôi biết rằng em cũng vậy
Em đã yêu, em đã yêu người ấy
Dù khổ đau, nhưng em chẳng thay lòng.
Tôi đã yêu, đã hi vọng, chờ mong
Với một con tim nồng nàn bỏng cháy
Em yêu người như tôi yêu em vậy
Rất chân thành và rất đỗi thủy chung.
Tôi yêu em bằng trọn vẹn trái tim
Như tình yêu em dành cho người ấy
Tôi hiểu em như hiểu lòng mình vậy
Yêu một người, mãi chỉ một người thôi. | Trần Quốc Hoàn |
Giận Hờn | poem.php?poem=gian_hon__tran_quoc_hoan | Hoàn
Có thể nào anh sẽ giận hờn em?
Anh chẳng biết vì sao anh không thể
Ở bên em, cuộc đời sao đẹp thế
Chắc chẳng bao giờ anh có thể xa em
Ngày hôm đó em đã giận hờn anh
Làm cho anh thấy giận mình, giận quá
Anh không muốn anh và em xa lạ
Đừng giận anh nhé em
Anh chẳng thể nào thôi nghĩ về em
Chẳng hiểu sao, chẳng hiểu sao như vậy
Anh là thế, Anh là như thế đấy
Bên anh mãi nhé em. | Trần Quốc Hoàn |
Gửi Nhớ Theo Mưa | poem.php?poem=gui_nho_theo_mua__tran_quoc_hoan | Mưa, mưa mãi, mưa hoài không dứt
Tựa như là nỗi nhớ ở trong tôi
Cứ nhớ nhớ, nhớ hoài, nhớ mãi
Mưa cứ rơi và nỗi nhớ dâng hoài
Ở nơi nào em có nhớ đến tôi
Ở nơi đó, mưa có rơi như vậy?
Nhớ về em, và chợt tôi cảm thấy
Hình như là em gửi nhớ theo mưa. | Trần Quốc Hoàn |
Gửi Nỗi Nhớ Thương | poem.php?poem=gui_noi_nho_thuong__tran_quoc_hoan | Hoàn
Tôi giấu nỗi buồn trong hòn đá
Từng ngày lại từng ngày
Để hôm nay
Hòn đá vỡ và nỗi buồn trải ra lênh láng
Tôi giấu đi những ngày tháng
Những phút giây đã bỏ phí của ngày xưa
Để hôm nay bất ngờ
Tôi nhận ra mình đã mất đi một phần cuộc sống
Tôi giấu những nhớ mong
Vào rất xâu trong hòn đá
Hòn đá nhỏ bé quá
Vỡ tan ra làm nỗi nhớ dâng đầy
Tôi giửi nhớ thương vào bóng tối đêm nay
Để chẳng biết bây giờ xung quanh tôi là nhớ thương hay là bóng tối
Ánh mặt trời chói lọi
Bóng tối đã lùi xa
Bên tôi bây giờ chỉ còn là
Nhớ thương và thương nhớ
Tôi chợt nhận ra mình đã gửi vào bóng tối đêm qua nhiều quá
Những thương yêu
Chiều bâng khuâng nên ngẩn ngơ chiều
Thương nhớ nhiều nên yêu thương nồng cháy
Ở một nơi nào đấy
Em có nhớ về anh?
Anh nhắm mắt lại, và thấy em yêu gửi nỗi nhớ vào biển xanh
Biển cồn cào nổi sóng. | Trần Quốc Hoàn |
Hai Trái Tim | poem.php?poem=hai_trai_tim__tran_quoc_hoan | Tôi nói rằng tôi yêu em nhiều lắm
Bởi lòng tôi đã biết nhớ em rồi
Vì sao ư? Làm sao tôi hiểu nổi
Chỉ biết rằng: tôi yêu em, thế thôi...
Lòng đã yêu, hai tâm hồn hoà một
Tôi không muốn nhìn ánh mắt em sầu
Tôi không muốn, không muốn em buồn đâu
Nên tôi sẽ chẳng bao giờ rơi lệ
Và mãi mãi muôn đời sau vẫn thế
Đã nói yêu em thì sẽ mãi yêu
Cho dù anh là bến vắng cô liêu
Anh vẫn mãi đợi thuyền em quay lại
Nhưng em hỡi, cuộc đời trôi, trôi mãi
Như thời gian, chẳng biết đến điểm dừng
Nhưng dẫu cho biển động, sóng nghìn trùng
Em đừng sợ, đã có anh bên cạnh
Hai tâm hồn nào sợ chi giá lạnh
Nào sợ chi giông tố giữa cuộc đời?
Hai trái tim thách thức cả đất trời
Bằng một tình yêu cháy mãi không nguôi | Trần Quốc Hoàn |
Hoa Chuông | poem.php?poem=hoa_chuong__tran_quoc_hoan | Nghe đâu đó tiếng ngân vang trong gió
Hoa chuông cười trong những tiếng leng keng
Thật nhẹ nhàng và quá đỗi dịu êm
Một mùi hương cứ toả ra thơm ngát.
Có phải chăng hoa chuông đang hát?
Một màu xanh êm ái, dịu dàng
Làm cho ai kia cứ mơ màng
Cứ lặng lẽ ngắm bông hoa xinh xắn.
Chiều đã về, khi mảnh vườn tắt nắng
Vẫn bên tai vang mãi tiếng leng keng
Cứ ngân vang trong nỗi nhớ dịu êm
Hoa chuông xanh xanh thắm màu nỗi nhớ. | Trần Quốc Hoàn |
Hương Thu | poem.php?poem=huong_thu__tran_quoc_hoan | Hương mùa thu nhè nhẹ
Cho sắc vàng lung linh
Gió mùa thu nhè nhẹ
Cho người ngất ngây tình
Hương mùa thu man mác
Êm như nỗi nhớ thầm
Làm lòng tôi êm ả
Chìm trong nỗi nhớ mong! | Trần Quốc Hoàn |
Khắc Khoải Nhớ Mong | poem.php?poem=khac_khoai_nho_mong__tran_quoc_hoan | Chậm quá rồi, chẳng giữ nổi thời gian
Chẳng thể giữ, em đi, tôi chẳng thể
Thời gian ơi trôi sao vô tình thế?
Em đã đi, tôi chẳng thể làm gì
Cái ngày em ra đi
Mưa đã khóc và lòng tôi cũng khóc
Mưa rơi nặng nhọc
Kỷ niệm xoá nhoà
Em có nhớ những ngày thu đã xa
Em đã nói mùa thu vô tình quá
Cứ ra đi mặc cho những chiếc lá
Úa vàng trong nỗi khắc khoải nhớ mong
Ở nơi nào, em có biết hay không
Anh bây giờ chẳng khác chi chiếc lá
Cứ từng ngày từng ngày tàn tạ
Khắc khoải chờ, khắc khoải nhớ mong em. | Trần Quốc Hoàn |
Kỷ Niệm Xa | poem.php?poem=ky_niem_xa__tran_quoc_hoan | Xa quá rồi những kỷ niệm ngày xưa
Xa quá rồi mối tình đầu tiên ấy
Nhưng hôm nay sao lòng ta bỗng thấy
Thấy nhớ em khi nhìn chiếc lá vàng
Nhớ ngày ấy cũng vào độ thu sang
Khắp nơi nơi phủ sắc vàng rực rỡ
Và một chiều, bước chân ta bơ ngỡ
Trong một chiều lá vàng chẳng muốn rơi
Và thời gian cũng chẳng thể nào trôi
Bởi đơn giản một điều, em đẹp quá
Đắm đuối nhìn mái tóc em buông xoã
Đang bay theo những cơn gió thu chiều
Và lúc đó, lòng ta biết ta yêu
Thu vẫn trôi, lá vẫn rơi thế đấy
Và bất chợt hai ta cùng đón lấy
Chiếc lá vàng đang bay giữa không trung...
Phút giây ấy sao thật quá lạ lùng
Ta nắm tay em, chiếc lá vàng bơ ngỡ
Và ta thấy khuôn mặt em ửng đỏ
Và tình yêu đã đến thật diệu kỳ
Cuộc tình nào chẳng có lúc chia ly
Và cuộc tình của hai ta cũng vậy
Em đã đi đã đi cùng người ấy
Bỏ lại ta với chiếc lá vàng xưa | Trần Quốc Hoàn |
Ký Ức | poem.php?poem=ky_uc__tran_quoc_hoan | Chiều lặng rơi
Lòng chơi vơi
Chợt nhớ.
Tiếng đêm thật nhẹ nhàng
Như hơi thở
Để lòng ta
Nghe man mác
Buồn.
Có còn gì trong những phút cô đơn?
Nỗi nhớ ư? Hay nỗi buồn tê tái?
Thời gian trôi có ngờ đâu để lại
Một nỗi sầu ủ kín trái tim ta
Ngày tháng trôi và ký ức sẽ nhoà
Em muốn thế và thời gian nghĩ thế
Nhưng đối với ta, điều này không thể
Bởi một điều, ta đã quá yêu em. | Trần Quốc Hoàn |
Lời Từ Biệt | poem.php?poem=loi_tu_biet__tran_quoc_hoan | Thời gian trôi và thế là đã tới
Cái ngày mà tôi sẽ phải đi xa
Bao vui buồn của ngày tháng đã qua
Tôi sẽ giữ trong tim mình tất cả
Thời gian ơi sao mà trôi nhanh quá
Chẳng cho tôi kịp nói lời chia ly
Để đi xa, lòng tôi mãi khắc ghi
Những hình bóng thân thương bao người bạn
Nhớ về Rose, một anh chàng lãng mạn
Nhớ Khánh Hồng với đôi mắt thân thương
Nhớ AMEC, người chẳng muốn ai buồn
Chỉ muốn mọi người cười tươi mãi mãi
Nhớ về Ly, cô hội trưởng "Ô mai"
Cả Candy và Funnyday nữa
Và nỗi nhớ trong lòng tôi chan chứa
Khi nghĩ về Crarybaby
Ôi nhớ sao là tiếng hát của Mi
Thật nhẹ nhàng và dịu êm quá đỗi
Nhớ Admin với giọng ca trời hỡi
Khi ngân nga bài "Khoảnh khắc" hôm nao
Trong lòng tôi nỗi nhớ cứ dâng trào
Trong phút giây sắp chia xa Hà Nội
Viết bài thơ gửi những người ở lại
Để thay cho lời từ biệt của tôi
Chào mọi người, tôi đi nhé! | Trần Quốc Hoàn |
Lời Yêu Thương | poem.php?poem=loi_yeu_thuong__tran_quoc_hoan | Mắt em biếc cho thu chiều xanh biếc
Má em hồng cho rực rỡ nắng mai
Tóc em dài nhẹ buông xoã bờ vai
Cho anh ngắm ngẩn ngơ chiều thương nhớ
Trời ươm nắng cho thu vàng rực rỡ
Anh ươm tình cho nỗi nhớ thiết tha
Nghe thì thầm tiếng cơn gió thoảng qua
Ghé tai em, gió nói điều chi vậy?
Lời yêu thương, gió ơi đừng nói đấy
Để cho em tự cảm nhận, gió ơi
Gió mỉm cười khẽ chúm chím làn môi
Cho tình thu dâng đầy trong mắt biếc. | Trần Quốc Hoàn |
Lỡ Làng | poem.php?poem=lo_lang__tran_quoc_hoan | Em khóc trong mưa tiếng thu vàng
Một thoáng trời buồn gió miên man
Giã từ ước hẹn lòng chan chứa
Buốt giá sầu dâng đêm thở than
Nhớ lời thề nguyện với non ngàn
Vậy mà tình sao nỡ đành tan
Tình đau buốt giá sầu năm tháng
Ngọc vỡ nát tan trên phím đàn
Hoang phế con tim chút lỡ làng
Cuộc tình vì sao nỡ dở dang?
Để cho khô héo đôi dòng lệ
Cho lá mùa thu xơ xác vàng | Trần Quốc Hoàn |
Mùa Đông | poem.php?poem=mua_dong__tran_quoc_hoan | Một chiều gió lạnh ngập phố phường
Ta vẫn chờ em nơi góc đường
Đợi hoài, đợi mãi, em không đến
Chỉ có mùa đông với gió sương...
Ta biết rằng đông đã về rồi
Biết rằng em cũng đã xa tôi
Biết rằng con tim em thay đổi
Bởi vì mùa thu đã qua rồi! | Trần Quốc Hoàn |
Mùa Hạ | poem.php?poem=mua_ha__tran_quoc_hoan | Một chiều, con đường nhuộm nắng vàng
Ve kêu, ồ, mùa hạ đã sang
Ta đứng chờ em khi tan học
Thấy ta, em bước đến vội vàng....
Ta lại cùng em bước chung đôi
Hè sang, kìa phượng nở hè ơi!
Sao phượng nở hè?, em chợt hỏi
Ta cười, bởi phượng thích, thế thôi.
Vẫn con đường này, vẫn nơi đây
Tôi và em bước tay trong tay
Mưa rơi trên bước đường tôi bước
Tôi yêu em rồi, mưa có hay? | Trần Quốc Hoàn |
Mùa Thu Đã Tàn | poem.php?poem=mua_thu_da_tan__tran_quoc_hoan | Lá úa lang thang trên phố vàng
Heo may cô lẻ bước miên man
Thu sầu, thu hận tình tan vỡ
Trong hồn đớn đau, duyên bẽ bàng
Thời gian cứ trôi, đông cứ sang
Cho ta tiếc nuối cảnh thu tàn
Bước chân vương vấn về kỷ niệm
Tìm lại một tình yêu lỡ làng
Ta biết rằng ta đã mất nàng
Bởi thu đã tàn, đông đã sang
Kỷ niệm ngày xưa như mây khói
Giờ đã vút xa tựa mây ngàn. | Trần Quốc Hoàn |
Mùa Thu Không Em | poem.php?poem=mua_thu_khong_em__tran_quoc_hoan | Hoàn
Mùa thu sang trong nỗi nhớ không em
Mưa vẫn rơi trên con đường hi quạnh
Anh bước đi trong một chiều thu lạnh
Trên con đường đã vắng bóng em yêu...
Ngày em đi, ta nhớ, một buổi chiều
Em đã hẹn ta ở cuối con đường đó
Chiều hôm ấy mưa rơi, ta vẫn nhớ
Hai đứa đi bên nhau chẳng nói một lời...
Em chẳng nói nhưng mắt em đã nói
Lời chia tay, mắt em đã nói rồi
Lặng nhìn mưa rơi hay em khóc?
Lá vàng rơi và em đã đi rồi....
Tôi biết rằng em đã yêu rồi
Biết nhưng chỉ để biết thế thôi
Em đã ra đi, đi mãi mãi
Chiếc lá vàng rơi, thu dần trôi....
Và rồi khi chiếc lá thôi rơi
Khi mùa thu yêu dấu đã qua rồi
Ngắm chiếc lá vàng em gửi lại
Dường như tôi lại thấy em tôi. | Trần Quốc Hoàn |
Mùa Thu Kỷ Niệm | poem.php?poem=mua_thu_ky_niem__tran_quoc_hoan | Mỗi khi nhìn những chiếc lá rơi rơi
Sao lòng ta lại nhớ em đến vậy?
Nhớ về em và nhớ mùa thu ấy
Chiếc lá vàng như thầm nhắc chuyện xưa....
Ôi kỷ niệm, theo ta đến bao giờ?
Em đã đi, sao lòng ta mãi nhớ
Chiếc lá vàng như thầm nhắc nhở
Kỷ niệm xưa, kỷ niệm tuổi học trò....
Có khi nào ta trở lại trường xưa
Trong một chiều thu, ta và em gặp lại
Như lần đầu, phút giây ta nhớ mãi
Ở nơi này, hai đứa giữa trời thu... | Trần Quốc Hoàn |
Mùa Thu Tình Yêu | poem.php?poem=mua_thu_tinh_yeu__tran_quoc_hoan | Anh vẫn nhớ, anh vẫn chờ vẫn đợi
Thời gian trôi, bốn mùa vẫn chuyển dời
Cầm chiếc lá trong tay anh nhớ tới
Một phút giây êm dịu buổi chiều thu
Dưới hàng cây kỷ niệm của ngày xưa
Cứ mỗi chiều, mỗi chiều anh vẫn đợi
Và một ngày, bất chợt em đã tới
Và một ngày, bất chợt lá thôi rơi...
Bao nỗi buồn xa cách đã qua rồi
Thay vào đó là niềm vui gặp gỡ
Một tình yêu tưởng chừng như đã lỡ
Lại trở về, lại bỏng cháy trong tim
Tình yêu ơi, ta sẽ mãi giữ gìn
Cám ơn mùa thu đã mang em trở lại
Em yêu ơi, mùa thu có phải
Mùa tình yêu, hạnh phúc của đôi mình? | Trần Quốc Hoàn |
Mùa Thu Về | poem.php?poem=mua_thu_ve__tran_quoc_hoan | Mùa thu về sao lòng nghe bối rối
Tiếng lá rơi hoà trong tiếng mưa rơi
Ngày trở về, đôi chân bước vội
Để mong tìm lại chút kỷ niệm xưa
Nhớ ngày nào cũng vào lúc giao mùa
Khi sắc vàng phủ kín trời Hà Nội
Khi bước chân bỗng ngập ngừng bối rối
Khi hai đứa nhìn nhau.
Mùa thu qua và kỷ niệm phai màu
Em chẳng giữ chút gì ngày xưa cũ
Để lại anh cô đơn với bao điều ấp ủ
Nhưng chẳng bao giờ anh có thể nói ra.
Em ở đâu nơi phương trời xa lạ
Có nhớ về những kỷ niệm xa xưa
Những bài thơ mùa thu dang dở
Bởi thiếu đi hình bóng của một người | Trần Quốc Hoàn |
Mùa Xuân Nhớ | poem.php?poem=mua_xuan_nho__tran_quoc_hoan | Xuân đến âm thầm chẳng pháo reo
Chỉ có chút giá lạnh về theo
Xuân đến cho lòng ai vội vã
Xôn xao rung động nỗi thương yêu
Xuân đến cho tôi nhớ thêm nhiều
Vì trái tim tôi đã biết yêu
Thấy em vui vẻ ngày xuân ấy
Lòng tôi cũng thấy vui thật nhiều
Mong rằng tình cảm của đôi ta
Như cây và đất, bướm và hoa
Như mây với gió, thuyền với biển
Muôn đời muôn kiếp chẳng rời xa
Xuân hỡi cho tôi nhắn một lời
Gửi cho người bạn của lòng tôi
Một lời từ con tim bỏng cháy
Rằng "Tôi yêu em mãi muôn đời".
Ô kìa! thời gian vẫn cứ trôi
Mùa xuân thôi cũng sắp qua rồi
Nhưng tình tôi vẫn còn mãi mãi
Mong rằng em hiểu thấu lòng tôi | Trần Quốc Hoàn |
Mùa Xuân | poem.php?poem=mua_xuan__tran_quoc_hoan | Có một chiều như thế nhớ không em
Một chiều xuân, nắng nhẹ tắt bên thềm
Anh và em, bỗng nhiên trao ánh mắt
Và màn đêm buông xuống thật êm đềm
Con đường dài không còn cô đơn nữa
Bởi vì em đang sánh bước cùng anh
Trong lòng anh, dường như đang chan chứa
Một mối tình, một nỗi nhớ mong manh...
Đêm xuân lạnh, nhưng lòng anh không lạnh
Hương hoa xuân ngây ngất trong lòng
Cơn mưa xuân vừa rơi chợt tạnh
Cánh đào rơi, cánh đào rơi, bâng khuâng....
Phải chăng ta đã yêu em rồi?
Lòng ta tự hỏi tự hỏi thôi
Nhìn cánh đào rơi, ta bối rối
Lòng ta chỉ nhớ có em thôi. | Trần Quốc Hoàn |
Nắng Tình Yêu | poem.php?poem=nang_tinh_yeu__tran_quoc_hoan | Nắng chiếu sáng cho nụ hồng hé nở
Cho hương bay bát ngát cả khu vườn
Cho ngây ngất bên nụ hoa, bướm lượn
Và đệt cho đời thêm những ước mơ
Em đã đến cho lòng anh biết nhớ
Biết bồi hồi, biết xao xuyến, chờ mong
Biết hờn ghen, biết yêu và mơ mộng
Và biết viết tặng em những vần thơ...
Nắng đã nói với anh em đã nhớ
Đã yêu anh bằng tất cả trái tim
Anh cũng vậy, cũng yêu em nhiều lắm
Nắng tình yêu đang sưởi ấm đôi mình. | Trần Quốc Hoàn |
Nếu Một Ngày | poem.php?poem=neu_mot_ngay__tran_quoc_hoan | Nếu một ngày trái tim anh biết nói
Thì đó là câu nói "mãi yêu em"
Nếu phút giây nào anh ngượng ngùng bối rối
Thì đó là lúc đắm đuối nhìn em.
Nếu một ngày anh bất chợt gọi tên
Thì đó là tên của em, em ạ
Nếu một ngày anh trở nên buồn bã
Thì đó là ngày chẳng được gặp em
Em yêu ơi, hãy cho anh niềm tin
Hãy yêu anh bằng con tim chân thật
Và ngày đó sẽ trở thành hiện thực
Và anh sẽ nói
Mãi mãi yêu em. | Trần Quốc Hoàn |
Ngã Ba Đường | poem.php?poem=nga_ba_duong__tran_quoc_hoan | Trước mắt tôi là một ngã ba đường
Chưa thể chọn nên tôi dành dừng lại
Và đưa mắt, tôi nhìn sang bên phải
Một khoảng trời êm ả bỗng hiện ra
Trước mắt tôi, một thế giới bao la
Với những đình đài nguy nga lộng lẫy
Tôi thấy tôi như một ông hoàng vậy
Đang đắm chìm trong phú quý sa hoa
Nhưng tất cả những điều đó chẳng qua
Là phù du, có chi mà lưu luyến
Nhìn sang trái, ánh mắt tôi xao xuyến
Con tim tôi đang rung động bồi hồi
Bởi một tình yêu sẽ đến với tôi
Nếu như tôi đi theo con đường ấy
Cuối con đường, tôi dường như đã thấy
Thấy em yêu và thấy cả chính mình
Đang mải mê nhìn, tôi bỗng lặng thinh
Ngoài hai đứa, chẳng còn gì nữa cả
Một cuộc sống với lo toan vất vả
Hai đứa mệt nhoài sánh bước cùng nhau
Tôi không muốn không muốn em khổ đâu
Bởi vậy tôi chẳng đi con đường đó
Chỉ còn một con đường đang rộng mở
Với bao trông gai, thử thách chất chồng
Nhưng sau đó, một viễn cảnh màu hồng
Những thành công đang đợi tôi phía trước
Đường rộng mở như chờ chân tôi bước
Ba ngả đường đã hiện rõ ra rồi
Và tôi đã thẳng tiến lên phía trước
Những thành công cứ đến theo từng bước
Tôi đã đi, đã đi tới cuối đường
Và điều gì đang ẩn hiện trong sương
Phải chăng ba con đường đang nhập lại
Ở điểm cuối, tôi thấy em đứng đợi
Thấy một khoảng trời hạnh phúc bao la
Thấy những đền đài lộng lẫy xa hoa
Thấy tất cả những gì tôi đã thấy
Khi mắt tôi nhìn ba ngả đường ấy
Và giờ đây, chúng ở trước mắt tôi
Nắm tay em, hai đứa bước chung đôi
Màu hạnh phúc nhuộm đầy con đường đó
Ba ngả đường chẳng còn là chi cả
Bởi cuối cùng chúng là một mà thôi
Như tình yêu nồng thắm của em - tôi
Dẫu thế nào cũng sẽ thành đôi lứa
Dù cho đường trăm ngả
Có phải thế không em? | Trần Quốc Hoàn |
Ngẩn Ngơ | poem.php?poem=ngan_ngo__tran_quoc_hoan | Cơn gió chiều nhớ ai đến ngẩn ngơ
Lướt nhè nhẹ trên từng chiếc lá
Làm hàng cây hôm nay chợt lạ
Làm chiều nay bất chợt ngẩn ngơ chiều | Trần Quốc Hoàn |
Nhớ Con Đường Kỷ Niệm | poem.php?poem=nho_con_duong_ky_niem__tran_quoc_hoan | Hoàn
Nhớ nhớ nhớ! Nhớ sao nhớ quá
Quên quên quên! Thật dễ để quên
Con đường chẳng được đặt tên
Nên dễ nhớ mà dễ quên, thật lạ!
Chẳng hiểu sao trong lòng ta nhớ quá!
Nhớ về em, hay hình bóng con đường?
Xa em rồi ta lại thấy nhớ hơn
Thăm con đường lại nhớ càng thêm nhớ!
Đã bao chiều khi mùa thu trút lá
Đem nỗi nhớ kia phủ khắp con đường
Lá càng rơi, ta càng thấy nhớ hơn
Nhớ nhớ nhớ! Sao lòng ta nhớ quá!
Ở nơi nào em có hiểu lòng ta
Em có nhớ như lòng ta đang nhớ
Ta mong sao có một ngày nào đó
Trên con đường này, hai đứa lại bên nhau. | Trần Quốc Hoàn |
Nhớ Em | poem.php?poem=nho_em__tran_quoc_hoan | Những ấn tượng của lần đầu gặp gỡ
Những cảm xúc từ một thủa ban đầu….
Hình như là hai ta đang nhớ nhau
Đúng như vậy hay là anh muốn vậy
Con tim anh đang khát khao bỏng cháy
Trong nỗi nhớ về em
Đêm hững hờ lặng im trong bóng đêm
Để vô tình gió mở toang cánh cửa
Để cho nỗi nhớ
Tràn ngập không gian
Phố đêm dài cho thời gian mênh mang
Trôi quang quẩn quẩn quanh trong nỗi nhớ
Chẳng hiểu sao thấy nhớ em, nhớ qua
Phải chăng là anh đã yêu em? | Trần Quốc Hoàn |
Nhớ Nhớ Nhớ! | poem.php?poem=nho_nho_nho__tran_quoc_hoan | Lại một lần tôi thầm nhắc tên em
Lại một lần, tìm em trong giấc mộng
Và trái tim tôi gợn sóng
Yêu thương
Một nỗi buồn hòa trong nỗi cô đơn
Một khoảng sáng chợt nhòa trong bóng tối
Một cái tên, vô tình tôi chợt gọi
Hay hữu tình, cũng chẳng biết, chẳng hay
Bây giờ đây, ngay chính lúc này đây
Tôi đang nhớ, đang nhớ em, nhớ quá
Chiều rơi rơi cho mùa xuân vội vã
Rời xa
Gió nhẹ nhàng đem nỗi nhớ đi xa
Đến một khoảng trời rất quen ngày cũ
Để bất chợt, bất chợt cành liễu rủ
Bâng khuâng hồ gợn sóng mơ hồ | Trần Quốc Hoàn |
Nhớ | poem.php?poem=nho__tran_quoc_hoan | Những tia nắng cuối cùng
Của một ngày tẻ ngắt
Đang dần dần lụi tắt
Nhường chỗ cho đêm dài
Để xao xuyến trong tôi
Bồi hồi bao nỗi nhớ
Để nỗi buồn vô cớ
Cứ xâm chiếm hồn tôi
Và thơi gian cứ trôi
Để nỗi nhớ trong tôi
Cứ lớn dần, lớn mãi...
Nhớ ư? tôi nhớ ai?
Nhớ gì về người ấy?
Tôi dường như cảm thấy
Chẳng hiểu nổi chính mình
Vì sao ánh bình minh
Cứ hững hờ không tới
Để lòng tôi bồi hồi
Để nhớ càng thêm nhớ... | Trần Quốc Hoàn |
Nụ Cười Xinh | poem.php?poem=nu_cuoi_xinh__tran_quoc_hoan | Môi em cười hoa cỏ bát ngát xanh
Anh muốn gom cỏ lại
Phơi khô và đốt cháy
Lửa bùng lên thiêu cháy hết màu xanh
Cái màu mà anh ghét cay ghét đắng...
Nụ cười của em chứa chan ánh nắng
Ấm nồng và sáng tươi
Anh muốn bắn rơi mặt trời
Cho thế gian chỉ còn bóng tối
Cái màu mà anh yêu
Nụ cười em như cơn gió buổi chiều
Ngát hương thơm ngào ngạt
Anh muốn đập tan bao nốt nhạc
Để muốn nụ cười kia chỉ còn là của riêng mình
Anh chẳng muốn ai đó được ngắm nhìn
Hãy mỉm cười chỉ với anh em nhé
Anh trở nên ích kỷ như thế
Cũng chỉ bởi vì
Anh quá yêu em. | Trần Quốc Hoàn |
Phố Chiều Mưa | poem.php?poem=pho_chieu_mua__tran_quoc_hoan | Con phố vắng chiều nay mưa bất chợt
Hoa sữa thơm cho bỡ ngỡ con đường
Bước chân quen mà hôm nay chợt lạ
Lá rơi hoài cho sầu lên vấn vương
Ta đã yêu, đã yêu một con đường
Nơi bước em vẫn ngày ngày qua lại
Chiều bâng khuâng rơi rơi trong mong đợi
Mưa và ta cùng đợi bước em qua
Chiều nhớ em, ta và mưa cùng tới
Giờ mưa qua, chỉ còn lại mình ta
Nhưng ta vẫn ở nơi này chờ đợi
Để thấy người yêu dấu của lòng ta. | Trần Quốc Hoàn |
Phút Tình Yêu Bắt Đầu | poem.php?poem=phut_tinh_yeu_bat_dau__tran_quoc_hoan | Tình yêu đôi ta bắt đầu từ đâu?
Anh vẫn nhớ em hỏi anh như vậy
Em yêu ơi, như là em thấy đấy!
Nó bắt đầu khi hai ta nhìn nhau...
Em nhớ không, thời gian dừng thật lâu
Khi hai đứa phút đầu trao ánh mắt
Cho đến tận khi nắng chiều đã tắt
Mà đôi ta, anh mắt vẫn chẳng rời
Và thế là chúng ta đã thành đôi
Và tình yêu cũng bắt đầu từ đó
Tình yêu đến nhẹ nhàng như hơi thở
Bắt đầu từ phút giây đó em ơi! | Trần Quốc Hoàn |
Sắc Màu Tình Yêu | poem.php?poem=sac_mau_tinh_yeu__tran_quoc_hoan | Một màu xanh trải dài bất tận
Một màu hồng phủ tận chân mây
Một màu tím thấp thoáng đâu đây
Một màu đỏ nhuộm tình yêu thắm đỏ.
Ta hỏi em tình yêu là gì?
Em không biết và cả ta cũng thế
Chỉ biết rằng tình yêu có thể
Cho hai ta những cảm xúc diệu kỳ
Ta hỏi em tình yêu màu gì?
Môt cơn gió thoảng qua thật nhẹ
Tình yêu ơi sao ngọt ngào đến thế
Dẫu cho rằng chẳng hiểu rõ tình yêu. | Trần Quốc Hoàn |
Sắc Vàng Tình Yêu | poem.php?poem=sac_vang_tinh_yeu__tran_quoc_hoan | Vàng vàng rơi nhuộm thu vàng sắc lá
Heo may về mang giá lạnh về theo
Anh vẫn bước trong buổi chiều lạnh lẽo
Nhớ về em, về những tháng ngày qua
Trọn một năm cái ngày ta chia xa
Anh vẫn nhớ những gì em đã nói
Mùa lá rơi là mùa em trở lại
Bởi mùa thu là mùa của đôi mình
Thu cũng là nhân chứng cho cuộc tình
Là bà mối kết ta thành đôi lứa
Để in sâu trong tâm hồn hai đứa
Một tình yêu rực rỡ sắc vàng. | Trần Quốc Hoàn |
Sao | poem.php?poem=sao__tran_quoc_hoan | Ngày anh quen em trên trời sao nhiều lắm
Sáng rực trời ngàn vạn ánh sao xa
Mùa thu đến, lá vàng rơi vội vã
Và trời sao cũng đã thưa dần.
Mỗi đêm thu, tôi lại đếm một lần
Mỗi lần lại thấy thiếu đi nhiều lắm
Hay là sao ôm mối tình thầm lặng
Để tắt đần ánh sáng của tình yêu?
Qua một đêm, sao đã ít đi nhiều
Cho đến hôm nay, chỉ còn là duy nhất
Một ngôi sao dường như sắp tắt
Đang loé lên những tia sáng cuối cùng! | Trần Quốc Hoàn |
Sống Không Yêu | poem.php?poem=song_khong_yeu__tran_quoc_hoan | Không tình yêu nào có hề chi
Dời vẫn vui chẳng lo lắng điều gì
Không tình yêu, không buồn không nhớ
Không tình yêu, chẳng phải đợi chờ....
Và một mai, buổi sáng ta thức dậy
Chẳng phải buồn vì một giấc mơ
Chẳng phải buồn vì những lúc giao mùa
Chiếc lá rụng chẳng làm ta xao xuyến
Khi không yêu, ta chẳng hề biết đến
Những khổ đau khi tan vỡ con tim
Và cuộc đời ta chẳng phải đi tìm
Một hình bóng, một nụ cười, ánh mắt...
Khi không yêu, không buồn khi chia cắt
Không buồn vì những cảnh biệt ly
Bởi vì ta chẳng thể nói câu gì
Với một người ta chẳng hề yêu quý
Sống không yêu, là sống theo lý trí
Phớt lờ đi cảm nhận của con tim
Phớt lờ đi cả ánh mắt chân tình
Xao xuyến nhìn ta qua khe cửa.....
Tình yêu đến tự nhiên như hơi thở
Không muốn yêu chưa chắc đã không yêu
Khi trái tim đã biết nhớ nhung nhiều
Sống không yêu làm sao ta sối nổi? | Trần Quốc Hoàn |
Thu Lẻ Loi | poem.php?poem=thu_le_loi__tran_quoc_hoan | Mùa thu về cho nỗi nhớ thêm xa
Kỷ niệm cũ đã nhoà trang giấy trắng
Để hôm nay, trước mái hiên nhà vắng
Nắng ủ buồn trên từng chiếc lá rơi….
Con phố buồn cho chiều thu lẻ loi
Băng giá về xua chút vàng của nắng
Heo may đến cho cõi lòng se lạnh
Kỷ niệm xưa rơi xuống vỡ oà… | Trần Quốc Hoàn |
Thu Nhớ | poem.php?poem=thu_nho__tran_quoc_hoan | Hoàn
Em ơi em, trời đã chuyển sắc thu
Phủ màu vàng dịu êm lên nỗi nhớ
Cơn gió nào bay ngang qua vô cớ
Đem nỗi lòng này thổ lộ với em | Trần Quốc Hoàn |
Thu Tàn | poem.php?poem=thu_tan__tran_quoc_hoan | Chiều tàn rơi trên con đường lá phủ
Em đã ra đi bỏ lại cảnh thu tàn
Bỏ lại con đường những xác lá nát tan
Như mảnh vỡ của tình yêu tan vỡ.
Anh đang nhớ, em ơi, anh đang nhớ
Về những gì ta đã có bên nhau
Chiếc lá ngày xưa giờ đã phai màu
Nhưng bài thơ vẫn còn nguyên nét mực. | Trần Quốc Hoàn |
Thu | poem.php?poem=thu__tran_quoc_hoan | Em có nghe chăng tiếng thu đang gọi
Xào xạc kìa em, lá vàng rơi
Nắm chạt tay tôi em khẽ nói
Anh yêu ơi, mùa thu đã về rồi...
Em ơi em mùa thu đã về rồi
Thu về theo tiếng gọi tình yêu
Anh biết lòng anh thu rất hiểu
Lá vàng lại rơi, em yêu ơi...
Thu ơi giúp ta nhắn một lời
Rằng ta yêu mãi chỉ em thôi
Thu đã nói và ta cũng nói
Thu vui vì biết em yêu tôi.
Tôi nắm tay em bước chung đôi
Đi trên con đường nắng vàng tươi
Xào xạc tiếng thu theo nhịp bước
Lá rơi kìa em, lá thu rơi...
Mong ước bên em mãi muôn đời
Thu ơi, thu có hiểu lòng tôi
Yêu em nhiều lắm, yêu nhiều lắm.
Lá rơi, em ơi, lá thu rơi... | Trần Quốc Hoàn |
Thu Về Trong Nỗi Nhớ Em | poem.php?poem=thu_ve_trong_noi_nho_em__tran_quoc_hoan | Mơ màng nhớ, mơ màng mơ màng nhớ
Khẽ mỉm cười nghe bản nhạc thân quen
Khẽ mỉm cười khi lòng nhớ tới em
Bất chợt vui vì niềm vui bất chợt
Ở ngoài kia, bầu trời xanh ngơ ngác
Gió chuyển mùa trong tiếng gọi thu sang
Cả rừng cây đang xào xạc lá vàng
Nghe rạo rực tiếng thu sang rạo rực
Trái tim yêu lại rộn ràng trong ngực
Lại dạt dào dâng cảm xúc trào dâng
Mùa thu về, lá vàng rơi bâng khuâng
Từng chiếu lá chứa tình anh bỏng cháy | Trần Quốc Hoàn |
Tiếng Hát Hoạ Mi | poem.php?poem=tieng_hat_hoa_mi__tran_quoc_hoan | Ngoài trời xa nghe tiếng hót véo von
Tiếng hoạ mi đang ngân vang trong lá
Một buổi chiều dường như là tất cả
Đã ngủ quên trong tiếng hát êm đềm
Một buổi chiều đã đến thật dịu êm
Tôi bỗng thấy lòng mình vui trở lại
Tiếng thánh thót cứ ngân da diết mãi
Đưa hồn tôi bay bổng tận phương nào
Một buổi chiều ôi yêu dấu làm sao
Một buổi chiều đã làm tôi sao xuyến
Tiếng ca ngân trong hồn tôi lưu luyến
Để tim tôi giữ mãi một bóng hình. | Trần Quốc Hoàn |
Tình Đổi Thay | poem.php?poem=tinh_doi_thay__tran_quoc_hoan | Hoàn
Mây vẫy vậy, chỉ có màu thay đổi
Tình vẫn vậy, chỉ có người đổi thay!
Em ơi em, sao màu mây trắng vậy?
Chắc tại mây chưa biết đến tình yêu
Em ơi em, bên em tôi cảm thấy
Trái tim tôi đã biết nhớ nhung nhiều
Trước tình yêu, tôi thấy mình bé nhỏ
Trước em yêu, tôi chẳng biết nói gì
Tôi chỉ biết ngắm nhìn em lặng lẽ
Chỉ biết yêu và biết đợi chờ
Nhưng em ơi, sao màu mây thay đổi
Bởi lòng người cũng có lúc đổi thay
Nhưng mãi mãi mây vẫn luôn tồn tại
Như tình yêu sẽ mãi mãi trường tồn | Trần Quốc Hoàn |
Tình Yêu Bắt Đầu | poem.php?poem=tinh_yeu_bat_dau__tran_quoc_hoan | Ngày xưa mây chẳng có màu
Ngày xưa ngày tháng trôi mau vô cùng
Ngày xưa thật quá lạ lùng
Bởi ngày xưa chẳng có vừng thái dương
Mây bay bay thẳng một đường
Thời gian trôi mãi chẳng vương vấn gì
Biển xanh vẫn cứ rầm rì
Mặc cho mưa gió đi đi về về…….
Rồi một ngày như bừng tỉnh cơn mê
Cái ngày đó làm đất trời thay đổi
Làm 1 ngày chia hai phần sáng - tối
Làm cho mây muôn sắc muôn màu
Và biển xanh, sóng – gió nối đuôi nhau
Nơi trân trời, vừng dương bừng chói loá
Và thời gian chẳng thể nào vội vã
Khi hai ta, đôi mắt nói yêu nhau | Trần Quốc Hoàn |
Tình Yêu Không Lời | poem.php?poem=tinh_yeu_khong_loi__tran_quoc_hoan | Dẫu không muốn em đi
Mà sao tôi chẳng gọi
Dẫu yêu em rất nhiều
Mà sao tôi không nói...
Tôi yêu em, và tôi đã đợi
Đã đợi em cho đến phút giây này
Nhưng giờ đây, ngay trong phút chia tay
Tiếng yêu em, chẳng thể nào nói được
Tôi vẫn vậy, vẫn là tôi ngày trước
Vẫn rụt rè khi hai đứa bên nhau
Thời gian trôi, thời gian trôi thật mau
Và giây phút chia tay đã đến
Ánh mắt em nhìn tôi lưu luyến
Vẫy chào tôi trong khi nước mắt rơi
Em yêu ơi, dù chẳng nói thành lời
Nhưng tình yêu của anh là mãi mãi | Trần Quốc Hoàn |
Tự Hỏi | poem.php?poem=tu_hoi__tran_quoc_hoan | Một hạt mưa rơi
Tôi tự hỏi
Mưa khóc?Một chút nhớ nhung
Tôi tự hỏi
Yêu người?
Mưa rơi rơi hay là mưa đang khóc
Tôi nhớ em có phải bởi tôi yêu
Mưa rơi rơi, mưa rơi trong nỗi nhớ
Tôi nhớ em, nhớ hoà trong mưa chiều
Chắc là mưa cũng hiểu được lòng tôi
Như là tôi đang hiểu lòng mưa vậy
Mưa vẫn rơi, tiếng mưa đang thổn thức
Tôi đã yêu, nên nỗi nhớ dâng đầy | Trần Quốc Hoàn |
Tuổi Học Trò | poem.php?poem=tuoi_hoc_tro__tran_quoc_hoan | Tuổi học trò thơ như những bài thơ
Tuổi học trò trắng trong như bạch ngọc
Tuổi học trò lần đầu rơi nước mắt
Bởi lần đầu rung động nỗi thương yêu….
Ngày xưa ôi sao ta nhớ thật nhiều
Dáng hình em xinh tươi trong lớp học
Sao ta nỡ đôi lần làm em khóc
Bởi những điều ta chẳng biết là chi….
Em ơi em ngày xưa đó còn gì?
Trong ký ức, chiếc lá vàng thắm lại
Em đi rồi, để lòng ta nhớ mãi
Em đi rồi mang theo trái tim ta….. | Trần Quốc Hoàn |
Tự Sự | poem.php?poem=tu_su__tran_quoc_hoan | I have met my love.
When I compare this present
With feelings of the past,
My passion is now as if
I have never loved before.
Tôi đã gặp em
Những cảm xúc trong lòng tôi dâng trào mạnh mẽ
Tôi yêu em tha thiết nồng nàn như thể
Tôi chưa bao giờ yêu.
Khi xa em tôi nhớ nhớ thật nhiều
Những cảm xúc trong lòng tôi lại dâng trào mạnh mẽ
Tôi yêu em tha thiết đắm say và muôn đời vẫn thế
Dẫu tình yêu của tôi lớn lao như biển cả
Cũng chỉ có thể nói được một lời
Cầu cho em được hạnh phúc, thế thôi!!!!! | Trần Quốc Hoàn |
Viếng Mộ Cụ Chu Văn An | poem.php?poem=vieng_mo_cu_chu_van_an__tran_quoc_hoan | Hôm nay chúng con tới nơi đây
Núi rừng yên ngủ trong nắng say
Nghiêm trang, rừng thông như mở lối
Đón những người con tới nơi này.
Cụ Chu yên nghỉ giữa chốn đây
Ngàn thông khô lệ, lá rụng đầy
Con cháu từng đoàn về viếng cụ
Thắp hương tưởng nhớ mãi ơn thầy.
Công ơn của cụ tựa đất trời
Ngàn năm mãi mãi chẳng phai phôi
Con cháu muôn đời xin nhớ mãi
Chu Văn An - thầy của muôn đời
Giã biệt rừng thông níu bước chân
Xa cụ, niềm thương tiếc ngập tràn
Người ra đi mà lòng như vẫn
Mãi ở nơi này, bên thánh nhân
(Bài viết này được viết sau lần đi thăm mộ cụ Chu Văn An (tháng 11 - 1997) | Trần Quốc Hoàn |
Vì Sao Thu Đến Lá Vàng Rơi | poem.php?poem=vi_sao_thu_den_la_vang_roi__tran_quoc_hoan | Tôi đã hiểu em ơi tôi đã hiểu
Vì sao thu đến lá vàng rơi
Nhưng tôi sẽ chẳng bao giờ hiểu nổi
Vì sao hai ta chẳng thành đôi
Ngày ấy thu sang thật tuyệt vời
Hai đứa ngắm nhìn lá thu rơi
Và em đã hỏi tôi câu ấy
Và tất nhiên tôi chẳng thể trả lời
Thế là thu trôi, lá vẫn rơi
Cho đến một ngày em xa tôi
Ngày ấy đến giờ tôi vẫn nhớ
Lá rơi, mùa thu, lá thu rơi...
Tôi đứng lặng trong chiều thu lá đổ
Dường như tôi đang thấy em tôi
Bên tai tôi vẫn vang lên câu hỏi
"Vì sao thu đến lá vàng rơi?" | Trần Quốc Hoàn |
Vì Sao | poem.php?poem=vi_sao__tran_quoc_hoan | Vì sao biển rộng đến thế?
Vì sao vũ trụ thật bao la?
Vì sao con người sinh ra?
Tôi chẳng biết, chẳng biết điều chi cả
Vì sao em đẹp quá?
Vì sao tóc em dài?
Và em, em là ai?
Tôi không biết!
Tôi chỉ biết rằng tôi yêu em tha thiết
Nhớ về em, tôi thao thức từng đêm
Nhưng đừng hỏi vì sao tôi yêu em
Bởi vì tôi chẳng biết
Vì sao tôi không biết?
Bởi lý do chẳng thể nói thành lời
Chỉ có thể nói bằng mắt mà thôi
Hãy cứ nhìn, rồi em sẽ biết. | Trần Quốc Hoàn |
Vô Đề 1 | poem.php?poem=vo_de_1__tran_quoc_hoan | Ngày em đến cũng là ngày thu đến
Hương thu bay ngan ngát trong lòng
Và thu qua, thì hai ta hai ngả
Hai phương trời với những nỗi nhớ mong | Trần Quốc Hoàn |
Vô Đề 2 | poem.php?poem=vo_de_2__tran_quoc_hoan | Hoàn
Mùa thu đã qua đi
Ta dừng lại
Mùa thu không đợi
Mà ta chờ ai? | Trần Quốc Hoàn |
Vô Đề 3 | poem.php?poem=vo_de_3__tran_quoc_hoan | Trong những vần thơ anh viết
Dường như là có một bóng hình ai
Anh chẳng biết và anh chẳng hiểu
Thế nên anh cứ viết viết hoài | Trần Quốc Hoàn |
Vô Đề 4 | poem.php?poem=vo_de_4__tran_quoc_hoan | Nếu một ngày mưa chẳng muốn rơi
Để cho tôi ở nơi này đứng đợi
Một ngày mai, khi mà em trở lại
Và mưa sẽ lại rơi! | Trần Quốc Hoàn |
Vô Đề 5 | poem.php?poem=vo_de_5__tran_quoc_hoan | Dù tròn, dù khuyết trăng vẫn đẹp
Dù nắng, dù mưa trời mãi xanh
Dù cho khổ đau hay hạnh phúc
Yêu em, tôi mãi mãi chân thành. | Trần Quốc Hoàn |
Yêu - Không Yêu | poem.php?poem=yeu_khong_yeu__tran_quoc_hoan | Hoàn
Yêu
Không yêu
Anh không hiểu
Em đang nghĩ gì?
Lặng nhìn bước em đi
Anh hiểu một điều bất chợt
Rằng con tim em yêu non nớt
Đang đập theo cùng nhịp trái tim ai
Anh đã yêu em, và anh sẽ yêu hoài
Dẫu biết rằng định mệnh đã chia lìa hai đứa
Nhưng em ơi, anh sẽ giữ trong tim một lời hứa
Rằng anh sẽ mãi yêu em, cho dù chết vẫn không thôi. | Trần Quốc Hoàn |
Yêu Thầm Lặng | poem.php?poem=yeu_tham_lang__tran_quoc_hoan | Hôm ấy mưa rơi, mưa nhẹ rơi
Mưa rơi và thời gian cứ trôi
Em tới, kìa mưa, em đã tới
Mưa ngừng rơi, thời gian cũng ngừng trôi
Phút gặp em, ánh mắt tôi bối rối
Bối rối vì em đó em ơi
Bối rối, mưa rơi, tôi bối rối
Mưa ơi, tôi đã yêu em rồi.
Và tôi đã biết em yêu rồi
Buồn thay, người đó chẳng phải tôi
Tôi chẳng hiểu, chẳng thể nào hiểu nổi
Vì sao em - tôi chẳng thành đôi
Đêm nay mưa rơi, mưa lại rơi
Và tôi lại nhớ, nhớ em tôi
Tôi nhớ, nhớ em, em không nhớ
Mưa vẫn cứ rơi trong đơn côi. | Trần Quốc Hoàn |
Yêu | poem.php?poem=yeu__tran_quoc_hoan | Em đã biết con tim anh có chủ
Sao em còn muốn giữ trái tim anh?
Cuộc tình tan như chiếc lá xa cành
Tim anh có chủ, và tim em ứa lệ
Đời là thế và tình yêu là thế
Yêu là yêu, mà yêu chẳng được yêu
Biết rằng em yêu anh rất nhiều
Nhưng với anh điều đó là vô nghĩa…..
Em biết thế và em biết thế
Nhưng tim em nào thay đổi được đâu?
Tình vỡ tan ngay trong phút yêu đầu
Nắng chiều tắt và tim em vỡ nát. | Trần Quốc Hoàn |
Thì Còn Lại Em | poem.php?poem=thi_con_lai_em__nguyen_bao_chan | Níu ngày cách chia
Lặn vào sắc cỏ
Chút buồn mới se
Vơi bao nhiêu lá
Lối đầy nắng trưa
Vòm cây thắc thỏm
Đếm từng bóng thưa
Mắt em đánh đắm
Mảnh nào trời thu
Anh về nơi ấy
Có tìm bâng quơ
Anh về nơi ấy
Nắng vàng không anh
Vơi bao nhiêu lá
Thì còn lại em?
1993 | Nguyễn Bảo Chân |
Hoa Sữa | poem.php?poem=hoa_sua__nguyen_phan_hach | Tuổi mười lăm em lớn từng ngày
Một buổi sáng bỗng thành thiếu nữ
Hôm ấy mùa thu anh vẫn nhớ
Hoa sữa thơm ngây ngất bên hồ
Tình yêu đầu mang hương sắc mùa thu
Mùi hoa sữa trong áo em và mái tóc
Tình yêu đầu tưởng không gì chia cắt
Vậy mà tan trong sương gió mong manh
Tại mùa thu, tại em hay tại anh
Tại sang đông không còn hoa sữa
Tại siêu hình tại gì không biết nữa
Tại con bướm vàng có cánh nó bay
Ðau khổ nhiều nhưng éo le thay
Không phải thời Roméo và Juliet
Nên chẳng có đứa nào dám chết
Ðành lòng thôi mỗi đứa một phương
Chỉ mùa thu tròn vẹn nhớ thương
Hương hoa sữa cứ trở về mỗi độ
Hương của mối tình đầu nhắc nhở
Có hai người xưa đã yêu nhau ... | Nguyễn Phan Hách |
Làng Quan Họ | poem.php?poem=lang_quan_ho__nguyen_phan_hach | Sông Cầu làm bao xanh
Ngang lưng làng Quan họ
Những cánh buồm nhớ thuơng
Câu ca đầu ngọn gió
Mẹ giặt yếm bên sông
Đêm trăng thanh hát gọi
Con nuớc chảy lơ thơ
Con cò đi lặn lội
Tháng Giêng mùa hát hội
Áo nâu ướp huơng trầm
Nón thúng quai thao rủ
Buông dài nếp xống thâm
Chen nhau sau khóm trúc
Trồng cơm vỗ bập bùng
Mắt như dao cau ấy
Nhìn bên Đoài bên Đông
Cửa đình hồ bán nguyệt
Chị cả tựa mạn thuyền
Anh hai ngồi bẻ lái
Quan họ về trao duyên
Anh dắt em qua cầu
Cởi áo đưa cho nhau
Nhớ về nhà đòi mẹ
Gió bay rồi còn đâu
Làng Quan họ quê tôi
Những ngày bom Mỹ dội
Quán đổ dưới gốc đa
Chín nhịp cầu đứt nối
Pháo lên núi Thiên Thai
Súng truờng lên Quán Dốc
Loan phượng vẫn ăn xoài
Vuờn xoan đào vẫn mọc
Em tiễn anh lên đường
Đứng bên bờ em hát
Muốn gửi đi theo anh
Cả dòng sông trong mát
Mẹ mang nuớc lên đồi
Yêu các con mẹ hát
Bao nhiêu máy bay rơi
Sau mái đầu tóc bạc…
Thuyền thúng thuyền thúng ơi
Có ghé về tỉnh Bắc
Nghe tiếng hát quê tôi
Trên tầm bom đạn giặc. | Nguyễn Phan Hách |
Thị Đệ Tử | poem.php?poem=thi_de_tu__van_hanh_thien_su | 示 第 子
身 如 電 影 有 還 無
萬 物 春 榮 秋 又 枯
任 運 盛 衰 無 怖 畏
盛 衰 如 露 草 頭 舖
Thị đệ tử
Thân như điện ảnh hữu hoàn vô
Vạn mộc xuân vinh, thu hựu khô
Nhậm vận thịnh suy vô bố uý
Thịnh suy như lộ thảo đầu phô.
Dịch nghĩa:
Bài này ý nói trên cõi đời không có cái gì là vĩnh viễn. Thân của người đời, cũng như cái bóng chớp, có rồi lại biến thành không, các thứ cây cối, mùa xuân tươi, thu lại khô. Vận của cõi đời dù có lúc thịnh, lúc suy, nhưng cũng đừng sợ, sự thịnh suy đó chỉ là những việc tạm thời, cũng như giọt sương đọng trên ngọn cỏ vậy.
Dịch thơ:
Dạy đệ tử
1.
Thân như bóng chớp có rồi không
Cây cối xuân tươi, thu não nùng
Mặc cuộc thịnh suy đừng sợ hãi
Kìa kìa ngọn cỏ giọt sương Đông
(Bản dịch của Ngô Tất Tố)
2.
Đời người bóng chớp vút qua
Cỏ cây xuân tốt, thu ra héo tàn
Sợ chi suy thịnh lẽ thường
Khác đâu ngọn cỏ giọt sương đọng hờ.
(Bản dịch khuyết danh)
3.
Thân như chớp nhoáng có rồi không
Cây cối thu tàn xuân trổ bông
Nhìn cuộc thịnh suy, nào có sợ
Thịnh suy ngọn cỏ hạt sương hồng.
(Bản dịch khuyết danh)
4.
Thân như ảnh, chớp có rồi không
Vạn vật xuân tươi, thu héo mồng
Quy luật thịnh suy không sợ hãi
Thịnh suy như đầu cỏ sương hong.
(Bản dịch khuyết danh) | Vạn Hạnh thiền sư |
Nặn Đồ Chơi | poem.php?poem=nan_do_choi__nguyen_ngoc_ky | Bên thềm gió mát
Bé nặn đồ chơi
Mèo nằm vẫy đuôi
Tròn xoe đôi mắt.
Đây là quả thị
Đây là quả na
Quả này phần mẹ
Quả này phần cha.
Đây chiếc cối nhỏ
Bé nặn thật tròn
Biếu bà đấy nhé
Giã trầu thêm ngon.
Đây là thằng chuột
Tặng riêng chú mèo
Mèo ta thích chí
Vểnh râu “meo meo” | Nguyễn Ngọc Ký |
Đôi Mắt | poem.php?poem=doi_mat__vu_quyen | Hai mươi sáu năm, xa xứ trở về
Ðối diện Ba giữa dòng người vội vã
Trời Sài gòn bỗng đổ mưa tầm tã
Che giùm con dòng mắt lệ nhớ thương
Trần gian này có trăm ngả, mười phương
Chỉ một ngả đưa con về nguồn nhớ
Mưa phi trường thấm đôi đầu thêm bạc xóa
Giọt long lanh bỡ ngỡ chuyện tương phùng
Cầm tay con, đôi mắt xa xăm
Cố tìm lại dư âm ngày tháng cũ
Thương nhớ vỡ bờ giữa trời quê vần vũ
Mắt thơ ngây và mái tóc xanh màu
Những ngày xưa thả diều, trốn học, đánh nhau
Con vẫn sợ đôi mắt người nghiêm khắc
Lằn roi dọc ngang chằng chịt
Có đôi mắt Mẹ xót con
Ngày con đi, những đôi mắt nhìn theo
Như thầm hẹn chỉ vài năm tương biệt
Cũng phi trường này có đôi mắt Ba vẫy chào niềm hãnh diện
Đứa con ngoan đi học xứ người
Dòng mãi dòng trôi
Lời hẹn vài năm thành lời ly biệt
Đường dây viễn liên quay nửa vòng da diết
Thì thầm nhau qua đôi mắt thinh không
Hai mươi sáu năm, ngõ mộng quẩn quanh
Con trở về giữa mùa mai nở rực
Ði giữa phố phường ngựa xe rần rật
Ðôi mắt buồn xa lạ chính quê hương
Lạ cả căn nhà thân thiết nhớ thương
Vật đổi sao dời trên mắt Ba u uẩn
Nhìn bàn tay tênh hênh màu bất lực
Nói gì đây khi ngõ mộng không cùng
Gặp lại nhau mùa tương ngộ hữu chung
Ngàn lời nói không bằng ánh mắt
Ðêm tinh tú quê mình bỗng dưng mờ nhạt
Còn tìm đâu đôi mắt sáng của ngày xưa
Con lại ra đi cũng một ngày mưa
Lời ly biệt ngập ngừng sao quay quắt
Không tiễn con ra phi trường,
Ba chỉ ngồi lặng yên quay mặt
Nghẹn lời thương đỏ mắt chuyện tương phùng | Vũ Quyên |
Còn Một Chút Gì Để Nhớ | poem.php?poem=con_mot_chut_gi_de_nho__vu_huu_dinh | Phố núi cao phố núi đầy sương
Phố núi cây xanh trời thấp thật buồn
Anh khách lạ đi lên đi xuống
May mà có em đời còn dễ thương
Phố núi cao phố núi trời gần
Phố xá không xa nên phố tình thân
Đi dăm phút đã về chốn cũ
Một buổi chiều nào lòng bỗng bâng khuâng
Em Pleiku má đỏ môi hồng
Ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông
Nên mắt em ướt và tóc em ướt
Da em mềm như mây chiều trong
Xin cảm ơn thành phố có em
Xin cảm ơn một mái tóc mềm
Mai xa lắc bên đồi biên giới
Còn một chút gì để nhớ để quên | Vũ Hữu Định |
Cũng Có Khi Nào | poem.php?poem=cung_co_khi_nao__vu_huu_dinh | Cũng có khi nào anh trở lại
Phố xưa, đường cũ, mùa mưa bay
Mưa như gió ướt nên lòng lạnh
Gió thổi sầu sương đậu tóc mây
Phố không đèn điện con đường lặng
Những ánh đèn cây sáng chập chờn
Anh gặp em ngồi đang rẽ tóc
Mái tóc dài xanh những ngón tay
Anh là một gã giang hồ tới
Lòng hoang như con lộ không đèn
Ngồi với hồn sầu ly rượu cạn
Sao mới vài ly mà đã say?
Gặp nhau, yêu vẻ u sầu lắm
Mắt chở bao năm, mấy chuyện tình?
Có đợi ai về, mong ai tới?
Mà trông hồ như đang đắng cay.
Và anh yêu lấy sầu chẳng nói
Mình anh ở lại quán mù mù
Tưởng bao năm trước ta là bạn
Chỉ nhìn nhau mà cảm được nhau
Chia tay, quán khép đôi lằn sáng
Không nói, hình như đã nói rồi
Mai lại lên đường, đêm sắp cạn
Không hẹn hò chi? đành thế thôi
Cũng có khi nào anh trở lại
Mai đây, mốt nọ, biết đâu chừng
Và có một lời anh sẽ nói
Giữ giùm nhau một chút hồn chung. | Vũ Hữu Định |
Đêm Mưa Thiếu Rượu Nhớ Lý Hạ | poem.php?poem=dem_mua_thieu_ruou_nho_ly_ha__vu_huu_dinh | Lý Hạ xưa say bằng huyễn mộng
Ta nay say bằng rượu pha cồn
Cảm đau thân thế người trong sử
Rượu đắng cay mà sao thấy ngon
Lý Hạ yêu người mà hóa quỷ
Ta yêu người nên nghèo rớt mồng tơi
Đêm mưa thiếu rượu thương người cũ
Ngâm vài câu Lý Hạ, rợn người
Cứ tưởng nằm kề bên họ Lý
Gác chân nhau nói chuyện biển dâu
Ma quỷ sợ tâm hồn ướt rượu
Gối chai không mà thương nhớ nhau
Thời đại thánh thần đi mất biệt
Còn lại bơ vơ một giống sầu
Rót mãi, bao nhiêu tình cũng cạn
Nâng ly, nhìn thấy tóc bạc mau
Mưa nhức, mưa như cuồng, tức thở
Thịt rồng đâu? nem phượng ở đâu?
Đũa ngọc, chén vàng đâu mất cả
Mắm ruốc, me chua cũng cháy hết sầu
Mời nhau một chén đêm huyền sử
Lý Hạ đâu? – còn ta đâu? | Vũ Hữu Định |
Trên Bức Tường Thời Gian | poem.php?poem=tren_buc_tuong_thoi_gian__giang_van | Rồi em dần quên em
Cả những giấc mơ cũng không trở lại
Biền biệt những con đường
Biền biệt miền gió lớn
Những nàng tóc tiên sao giờ vắng
Những cụm mây xa đi trốn sau trời
Những đoá lưu ly tàn trong câm lặng
Rồi anh quên em
Người ta dần quên khổ đau
Bông hoa chết quên chiếc bình vỡ
Chim hải âu quên trời bão tố
Trên bức tường thời gian loang lổ
Không còn rõ rệt điều gì
Trắng và xám
Và rêu mờ ẩm mốc
Gió ngút ngàn trên gạch đá vô tri. | Giáng Vân |
Yên Tĩnh | poem.php?poem=yen_tinh__giang_van | Sóng cuộn lên nỗi khát khao vô bờ
Sóng rất biết nơi mình đi và đến
Em ru gì cho anh
Mặt trời linh thiêng mặt trời giông tố
Đã mệt mỏi rồi đã bao nỗi âu lo
Trên gương mặt anh hằn lên nỗi khổ
Khiến câu hát cất lên bỗng tắt nửa chừng
Em yêu anh như yêu cuộc đời cực nhọc
Có tuổi thơ em buồn bã dịu dàng
Sáng lung linh vầng ánh sáng thiên thần
Niềm hạnh phúc muôn đời có thật
Xin đừng trách em nhiều
Cũng xin đừng day dứt
Cây lá có rơi nhiều xin đừng hỏi mùa thu
Lặng nghe anh
Yên tĩnh – lời ru | Giáng Vân |
Áo Lụa Hà Đông | poem.php?poem=ao_lua_ha_dong__nguyen_sa | Nắng Sài gòn anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng
Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn
Mà mua thu dài lắm ở chung quanh
Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung
Bay vội vã vào trong hồn mở cửa
Gặp một bữa, anh đã mừng một bữa
Gặp hai hôm thành nhị hỹ của tâm hồn
Thơ học trò anh chất lại thành non
Và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu
Em không nói đã nghe từng gia điệu
Em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh
Anh trông lên bằng đôi mắt chung tình
Với tay trắng, em vào thơ diễm tuyệt
Em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết
Trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng vì đâu
Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
Để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại
Để anh giận, mắt anh nhìn vụng dại
Giận thơ anh đã nói chẳng nên lời
Em đi rồi, sám hối chạy trên môi
Những tháng ngày trên vai buồn bỗng nặng
Em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn
Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng | Nguyên Sa |
Bài Giả Biệt Mời | poem.php?poem=bai_gia_biet_moi__nguyen_sa | 1. Rồi trong ngôi nhà ký ức
Em sẽ đặt anh ở vị trí nào? Bên cạnh lớp học ngày xưa
Hay khu vườn tuổi nhỏ? Bên cạnh hình ảnh
Đôi guốc cao gót đầu tiên hay con búp bê
Gẫy tay trên gác bếp?
Khoá cửa ngôi nhà, viễn du vào cuộc đờì
Thường nhật, bao nhiêu lâu em trở lại một lần?
Ấy có phải là những ngày mưa, những buổi cuối tuần,
Không có phim hay?
Ấy có phải những lúc chồng em không trở về nhà
Vào buổi tối?
Chiếc chìa khóa mắt buồn đưa vào đêm vắng
Trong những gian phòng dĩ vãng em sẽ
Tìm đến nơi ạnh
Anh đã nghe thấy tiếng chân em đi:
Đúng là âm thanh của đôi giày ngần ngai,
Đứng là bước chân nai trên lá thu vàng
Em sẻ đặt ngón tay tình cảm lên vai anh
Rồi vội vã đẩy lui vì chợt nhận thấy rằng
Anh chỉ còn là một công trình điêu khắc.
Trong ngôi nhà cũ của tâm hồn em sẽ bỏ đi
Mau như một người khách lạ để tránh những
Nỗi buồn xưa cũ vướng vào vai
2. Ðừng nói đến tình yêu trong tâm tưởng.
Anh xin em nếu chẳng gối đầu trên tay anh
Thì cũng đừng giam đôi cánh tay to của loài
Dã điểu. Nếu bước chân anh chẳng được theo
Em thì hãy mặc con tuấn mã chạy trong rừng.
Trong ngôi nhà ký ức dù em đặt anh
Giữa gian phòng chọn lọc,
Trong khu vườn kỷ niệm dù em cho anh
Miếng đất ưu tiên,
Tất cả với anh vẫn chỉ là nghĩa trang tình ái.
Ðừng nói tới những câu thơ cũ với
Hình ảnh đôi chim liền cánh,
Cuộc hẹn hò kiếp sau, sự tưởng nhớ thường xuyên
Trong xa cách.
Em dư biết giá trị liều thuốc an thần của
Những bài thơ nói về tình yêu kiếp khác,
Sao còn bắt anh chèo thuyền trong ảo tưởng?
Em dư biết cha mẹ sinh ra anh vốn là
Một đứa con hư chẳng biết tôn ai làm
Thần tượng, sao còn bắt anh tìm một chỗ ngồi
Riêng biệt cho em
Sao nỡ bắt anh về ẫn náu trong khu rừng
Kỷ niệm để loài thú cô đơn tiêu hao thân thể
Những tế ào úa mòn sẽ chẳng đủ nuôi loài
Ròi trong bữa tiệc thần kinh
3. Anh từ chối chiếc bánh còn thừa, tự do
Hứa hẹn, chân lý lưỡi lê và những lời an ủi.
Lịch sử đã dạy anh sự đổi thay.
Chiến tranh cho ý thức ngọn lửa sáng ngời để
Hoả thiêu những cuộc hóa trang tình cảm.
Cuộc đời đã dạy anh ảo vọng
Có kích thước của hoả diệm sơn
Thân thể đợi chờ chỉ là thân cây mà chất lục diệp
Chẳng bao giờ còn trong sức lửa
4.Tuổi ba mươi và bấy nhiêu lần lũy thừa đau khổ.
Nhân danh cánh tay mọc trái nghi ngờ.
Nhân danh vầng trán quê hương lo ngại
Nhân danh mái tóc chờ mưa sa mạc
Như lễ vật trong ngày lại quả gửi về
Chẳng còn nguyên vẹn, anh trả lại em những
Mùa thu lá vàng, những xứ ước mơ, những
Lâu đài kỷ niêm.
Anh trả lại em cả cặp môi trên gò má,
Lá thư xanh và ngón tay tuổi trẻ.
Vỗ mạn thuyền xô động, với nếp trán
Phế binh, với đôi mắt dã tràng mệt mỏi,
Anh đi vào ngôi nhà nguyện tâm hồn.
Gửi đến cho em âm thanh của những
Tiếng chuông khởi đầu Thánh lễ. | Nguyên Sa |
Bài Giã Biệt | poem.php?poem=bai_gia_biet__nguyen_sa | 1.
Rồi trong ngôi nhà ký ức em sẽ đặt anh ở vị trí nào?
Bên cạnh lớp học ngày xưa hay khu vườn tuổi nhỏ?
Bên cạnh hình ảnh đôi guốc cao gót đầu tiên
Hay con búp bê gãy tay trên gác bếp?
Khoá cửa ngồi nhà, viễn du vào cuộc đời thường nhật,
Bao nhiêu lâu em trở lại một lần?
Ấy có phải là những ngày mưa, những buổi cuối tuần không có phim hay?
Ấy có phải những lúc chồng em không trở về nhà vào buổi tối?
Chiếc chìa khoá mắt buồn đưa vào đêm vắng.
Trong những gian phòng dĩ vãng em sẽ tìm đến nơi anh.
Anh đã nghe thấy tiếng chân em đi:
Đúng là âm thanh của đôi giày ngần ngại,
Đúng là bước chân nai trên lá thu vàng.
Em sẽ đặt vài ngón tay tình cảm lên vai anh
Rồi vội vã đẩy lui vì chợt nhận thấy rằng
Anh chỉ còn là một công trình điêu khắc.
Trong ngôi nhà cũ của tâm hồn em sẽ bỏ đi mau
Như một người khách lạ để tránh những nỗi buồn xưa cũ vướng vào vai.
2.
Ðừng nói đến tình yêu trong tâm tưởng.
Anh xin em nếu chẳng gối đầu trên tay anh
Thì cũng đừng giam đôi cánh to của loài dã điểu.
Nếu bước chân anh chẳng được theo em
Thì hãy mặc con tuấn mã chạy trong rừng.
Trong ngôi nhà ký-ức dù em đặt anh giữa gian phòng chọn lọc,
Trong khu vườn kỷ-niệm dù em cho anh miếng đất ưu tiên,
Tất cả với anh vẫn chỉ là nghĩa trang tình ái.
Ðừng nói tới những câu thơ xưa cũ với hình ảnh đôi chim liền cánh,
Cuộc hò hẹn kiếp sau, sự tưởng nhớ thường xuyên trong xa cách.
Em dư biết giá trị liều thuốc an thần
Của những bài thơ nói về tình yêu kiếp khác,
Sao còn bắt anh chèo thuyền trong ảo tưởng?
Em dư biết cha mẹ sinh ra anh vốn là một đứa con hư
Chẳng biết tôn ai làm thần tượng,
Sao còn bắt anh tìm một chỗ ngồi riêng biệt cho em?
Sao nỡ bắt anh về ẩn náu trong khu rừng kỷ-niệm
Để loài thú cô đơn tiêu hao thân thể. Những tế bào úa mòn
Sẽ chẳng đủ nuôi loài dòi trong bữa tiệc thần kinh.
3.
Anh từ chối chiếc bánh còn thừa, tự do hứa hẹn,
Chân lý lưỡi lê và những lời an ủi.
Lịch sử đã dạy anh sự đổi thay. Chiến tranh cho ý thức
Ngọn lửa sáng ngời để hoả thiêu những cuộc hoá trang tình cảm.
Cuộc đời đã dạy anh ảo vọng có kích thước của hoả diệm sơn
Thân thể đợi chờ chỉ là thân cây
Mà chất diệp lục tố chẳng bao giờ còn trong sức lửa.
4.
Tuổi ba mươi và bấy nhiêu lần luỹ thừa đau khổ.
Nhân danh cành tay mọc trái nghi ngờ.
Nhân danh vầng trán quê hương lo ngại.
Nhân danh mái tóc chờ mưa trong sa mạc.
Như lễ vật trong ngày lại quả gửi về chẳng còn nguyên vẹn,
Anh trả lại em những mùa thu lá vàng,
Những xứ ước mơ, những lâu đài kỷ niệm.
Anh trả lại em cả cặp môi trên gò má,
Lá thư xanh và ngón tay tuổi trẻ.
Vỗ mạn thuyền xô động, với nếp trán phế binh,
Với đôi mắt dã tràng mệt mỏi,
Anh đi vào ngôi nhà nguyện tâm hồn.
Gửi đến cho em âm thanh của những tiếng chuông khởi đầu Thánh lễ. | Nguyên Sa |
Bài Hát Cửu Long | poem.php?poem=bai_hat_cuu_long__nguyen_sa | Có gì đâu em: có một đoàn người
Có một đoàn người góp sức góp vai
Cùng rủ nhau về góp một thành hai
Những bước chân góp đi làm đến!
Họ không dại khờ: góp trăng làm nến!
Chỉ những miệng cười góp lạ thành quen
Góp những giọng hò làm trống ngũ liên
Góp những bàn tay dựng thành đại hội
Cánh tay chắp cánh tay cho dài thêm nửa với
Gạo quanh nồi góp lại bữa cơm chung
Họ cùng đi cùng góp tháng, góp năm...
Để sáng ngày mai làm sông làm biển.
Có gì đâu, có một đoàn người
Bên bờ Cửu Long gõ nhịp
Cả dòng sông gõ nhịp vịn bờ sông
Họ rủ nhau về sương gió vui chung
Dù có phút nước mắt chạy quanh
Hay miệng cười hớn hở
Vẫn bát gạo Hậu Giang, vẫn nụ cười huynh đê.
Mắt nghẹn ngào sáng tỏ nắng phương Nam
Màu nắng vàng không màu nhiệm hào quang
Nhưng dù má bừng lửa cháy
Trán đổ mồ hôi
Họ cùng không đóng cửa mừng vui
Những bàn tay ngượng ngập díu môi cười
Không phải khóc
Một đời người tầm gửi
Nhớ không em?
Nhớ không em
Họ gặp nhau
Chờ nhau
Đón nhau
Như sông Cửu Long
Về lòng biển cả
Hội lòng người như nước nguồn xối xa?
Mưa trường thiên chảy ứ vào trào thơ
Mưa đời người trôi cả nghĩa vu vơ
Để lòng chúng mình
Và mạch máu Đồng Nai
Đập cùng một nhịp
Anh biết rằng:
Có người khóc vì mừng vui ước hẹn
Có người cười vì tủi cực phôi pha
Anh biết nói làm sao
Nhưng chắc chắn ngàn thu ly rượu quan hà
Sẽ phải chua men vì thiếu người sưởi lạnh
Anh biết nói làm sao
Khi họ gặp nhau (anh đã bảo em)
Như sông Cửu Long
Về lòng biển cả
Vẫn tiếng sóng về nước chảy triền miên
Vẫn Cửu Long giang mở chín lần cửa rộng
Dòng sông dài dữ dội bản trường ca...
Phải, dòng sông dài dữ dội bản trường ca
Nên sông đã về làm tràn đầy mắt biển
Sông đã về rửa trắng lòng anh
Đợi từ chín kiếp giao thừa
Đến sáng hôm nay mới được hát giữa dòng sông
Đến sáng hôm nay mới được hát giữa mùng một Tết... | Nguyên Sa |