title
stringlengths
2
84
link
stringlengths
20
112
poem_text
stringlengths
47
126k
author_name
stringclasses
348 values
Máu Cờ
poem.php?poem=mau_co__ho_dzenh
Sắc biếc chen lừng dáng huyết tươi, Lênh lang tuôn ánh thái dương cười, Dưới cờ, hồn nhỏ tràn như biển, Trí rộng muôn sông, chấp vạn người. Sức mạnh nào ngăn Ý chí ta, Gươm thần khi ngứa máu xông pha? Một đi -- cái chết nghìn thu nhẹ, Hát trước câu: "Không trở lại nhà." Giang sơn một thuở lầm tro bụi, Kiếp sống vinh gì nợ hắc nô? Kiếp sống vinh gì, khi thế hội Đã xoay nghiêng ngửa móng cơ đồ? Ngựa không thèm nhớ đồng xanh cũ, Ta há mơ gì chút gió quê? Cờ (...) tuôn ra bao máu đỏ Ghi câu non biển: Chết không về!
Hồ Dzếnh
Mưa
poem.php?poem=mua__ho_dzenh
Tôi nhớ ngày năm xưa Mái nhà vang tiếng mưa, Đang ngày mà hóa tối, Nước chảy át lời thưa. Gió tung đầu ngọn mít, Gió nghiến thân cây dừa, Tôi và Hiền ở cách Vẻn vẹn một giàn dưa. Tay tôi làm loa miệng, Hỏi: Hiền ăn cơm chưa? Chừng nghe không rõ tiếng, Hiền đáp: hai giờ trưa. Trời mưa rồi trời mưa, Sân nhà đầy bong bóng Hai tôi ngồi mơ mộng, Đếm mãi vẫn đương thừa. Bây giờ tôi đã lớn Ít lúc trông trời mưa, Như tôi, Hiền cũng lớn Má đỏ không như xưa. Bong bóng tàn theo mộng, Nhân duyên dần hết mùa. -- Ai như Hiền áo trắng Loáng thoáng qua hơi mưa?
Hồ Dzếnh
Mùa Xuân Mới
poem.php?poem=mua_xuan_moi__ho_dzenh
Non sông đương lúc bừng bừng dậy, Khí vũ hiên ngang dồn mọi lòng... Bút hỡi, thiêng liêng, Người hãy cháy, Kiếm thần lia ánh lên từng không. Ta đứng nơi đây nguyện một lời: "Non kia dù lở, bãi kia bồi, Đất thiêng không để dành hai giống, Linh khí Trời Nam đúc một nòi." Đây, nửa đời đau thấy dáng xuân, Đất hoa thở mạnh, gió thơm gần, Ta quàng tay nhỏ ghì Non nước, Như gã si tình say ái ân! Người hãy cùng ta dạo cảnh xuân, Yêu nhau cho bõ lúc phong trần. Nhịp đời lên mạnh, hồn ta đẹp, Thơ ý rung mùa vang dưới chân.
Hồ Dzếnh
Muôn Trùng
poem.php?poem=muon_trung__ho_dzenh
Tình vạn dặm, tên người yêu chắc đẹp, Người và tôi xa quá đỗi - muôn trùng; Tôi với người chưa một giấc mơ chung, Đời viễn xứ nên tình không thấu hết. Hoài mộng cho tin, nghi ngờ để biết, Hỡi người duyên, người xa cách muôn trùng, Đến bao giờ nằm ngủ giấc mơ chung Cho thơ sáng diễn quanh hồn thắm thiết? (1) Hỡi người đẹp chưa bao giờ quen biết, Mắt người lo hay đôi mắt người buồn? (2) Tóc tơ dài, hay dáng bước thuôn thuôn (3) Người có khóc những khi trời rất đẹp? Rồi một buổi nghe tin người bỗng chết! Rũ hồn sầu trong một thoáng mong manh, Tôi về đây, đường ngập bóng thu xanh, Đem thơ thắm, ủ thiên tình bất diệt! Tôi hỏi hết lòng sầu hay mắt đẹp? (4) Xưa tuy xa, nay lại quá muôn trùng! Hỡi người duyên, người thương nhớ tôi không? Tôi yêu lắm, dẫu tình chưa giãi hết. Và... tôi khóc những khi trời rất đẹp...
Hồ Dzếnh
Ngập Ngừng
poem.php?poem=ngap_ngung__ho_dzenh
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé, Để lòng buồn tôi dạo khắp trong sân. Ngó trên tay, thuốc lá cháy lụi dần... Tôi nói khẽ: gớm, làm sao nhớ thế! Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé. Em tôi ơi, tình có nghĩa gì đâu, Nếu là không lưu luyến buổi sơ đầu? Thuở ân ái mong manh như nắng lụa, Hoa bướm ngập ngừng, cỏ cây lần lữa, Hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi, Chỉ ngày mai mới đẹp, ngày mai thôi! Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé, Tôi sẽ trách - cố nhiên - nhưng rất nhẹ; Nếu trót đi, em hãy gắng quay về, Tình mất vui lúc đã vẹn câu thề Đời chỉ đẹp những khi còn dang dở. Thơ viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ, Cho nghìn sau... lơ lửng... với nghìn xưa...
Hồ Dzếnh
Người Thơ
poem.php?poem=nguoi_tho__ho_dzenh
Có những người thơ rất giỏi thơ, Óc thường đi vắng, mắt theo mơ, Chân đi ắt hẳn không cần đất, Giữa cõi trần gian, bước hững hờ. Chàng ta làm toán để mơ duyên, Dấu sắc thường hay đánh dấu huyền, Lắm lúc thơ về không kịp viết, Vần "e" bỗng hạ xuống... vần "uyên". Bốn khóa thi liền hỏng mất năm, Cuộc đời khó quá, tình đời thâm . Ra về mẹ hỏi :" Con thi đậu ?" - " Thưa dạ! Vì con trót ... viết nhầm! " Thầy giáo thường khen tự buổi đầu: "Anh này không khéo hỏng về sau!" Nhưng chàng trai ấy tin mình lắm, Thầm nhủ : "Đời ai thiết sự giàu." Chàng trai năm trước vẫn như nay, Vì vẫn lơ mơ suốt cả ngày, Có lẽ tên mình không nhớ nữa, Vẫn tìm khăn mặt vắt trên... tay
Hồ Dzếnh
Non
poem.php?poem=non__ho_dzenh
Lửa Thơ bừng cháy giữa đời, Tình Thơ thắm thiết cho người bán mua. Ý thiêng người thiếu, ta thừa, Nghìn kho ân lộc, trăm mùa mạnh xuân. Khinh nẻo hẹp, ghét nơi gần, Mắt xa thăm hỏi muôn lần dặm băng. Dẫu tàn trên đỉnh Kiêu căng, Còn hơn muôn thuở cao bằng ngọn cây. Thơ về: nắng sáng lừng bay, Gấp đi cánh phượng cho ngày rạng ra. Cõi trần vẳng tiếng Thiên-nga, Thơ không tuổi, ý không già: muôn năm! Gối lên Bắc đẩu ta nằm, Nghe rung chân lạ, thơ thần mười phương. Non cao nên dáng non buồn, Tuyết sương thắm mãi linh hồn quạnh hiu. Non tuy run rét bao chiều, Vẫn đem Cao cả, Tiêu điều gởi Mây...
Hồ Dzếnh
Núi Vọng Phu
poem.php?poem=nui_vong_phu__ho_dzenh
Nghe nói ngày xưa biển ở đây Biển đi để lại núi non này Mưa nguồn chớp bể chia hai ngả Hòn vọng phu thương vọng hải đài Thuở nhỏ tôi thường hay hỏi mẹ Vì sao đỉnh núi mọc hình ngườỉ - Đợi chồng lâu quá nên thành đá Hòn vọng phu kia đứng với đời Tôi lớn dần lên đá vẫn chờ Khi xa heo hút giữa sương mờ Khi gần sừng sững chiều biên giới Như bức phù diêu nét chửa khô Không chỉ quê tôi núi đợi chồng Còn nhiều nơi khác cảnh chờ mong Bắc Nam đâu cũng niềm son sắt Tạc giữa trời cao dáng thủy chung Ôi nhớ rêu phong hồn cẩm thạch Mối tình vời vợi giữa không gian Bốn nghìn năm ấy bao sương gió Mà vẫn đinh ninh thiếp đợi chàng
Hồ Dzếnh
Nước Chảy Chân Cầu
poem.php?poem=nuoc_chay_chan_cau__ho_dzenh
Quê em xa thẳm màu mây gió, Buồn vút không gian, mất định kỳ. Em có mơ về năm tháng cũ, Âm thầm nghe tiếc phút giây đi? Nước chảy đôi giòng cuốn sóng mau, Bao phen lá úa rụng chân cầu, Lá theo giòng nước, ngày theo tháng Lặng lẽ như mang nỗi cảm sầu. Mây nước vô tình, lãnh đạm trôi, Tình không giống nước, tình không xuôi; Bao lần lá thắm xuôi theo nước, Nước chảy, tình duyên ở với người. Chân cầu cắm giữ ngày ly biệt, Mây nước vô tình, lãnh đạm trôi... Nước chảy mây tan, tình bất diệt, Tình theo bước khách bốn phương trời.
Hồ Dzếnh
Phố Huyện
poem.php?poem=pho_huyen__ho_dzenh
Vài thanh lá dựng làm hè, Vài nhà tranh yếu vai kề sát nhau. Phố tôi không dáng buồn rầu, Khó khăn của kẻ làm màu vô duyên. Ba ngày một chuyến xe lên, Chở thư và chất người lên mui hàng. Nhôn nhao trẻ nít xóm làng, Rủ nhau ra ngắm, ra bàn tán nhau. Chợ thường không họp được lâu, Chậm thì giờ rưỡi, còn mau nữa giờ. Khi vàng đứng bóng im trưa, Tiếng khô lá rụng làm thưa phố phường. Rèm quây, che kín bụi đường, Chủ hàng vắt cẳng lên giường ngáy xâu. Im cho đến lúc trống lầu Nổi giờ trịnh trọng vào hầu quan trên. Họa hoằn phố ghếch cờ lên Đón xe quan Sứ từ bên tỉnh về.... Rồi ngày, một chuỗi ngày mê Lại gieo khói chết lên hè thê lương.
Hồ Dzếnh
Quê Hương
poem.php?poem=que_huong__ho_dzenh
Ngày xưa tôi sống vui êm Trong khu làng nhỏ kề bên sông đào. Chị tôi giặt lụa cầu ao, Trời trong, nắng ửng, má đào ghẹo duyên. Tôi say nước thắm mây huyền, Nước mơ dáng cũ, mây truyền tiếng xưa... Đời lành: nắng nhạt mưa thưa, Sầu hôm hối sáng, buồn trưa tiếp chiều. Có lần tôi thấy tôi yêu Mắt nhung, cô bé khăn điều cuối thôn. Lâu rồi, tôi đã... hơi khôn, Biết cô hàng xóm có còn nhớ nhau?
Hồ Dzếnh
Rằm Tháng Giêng
poem.php?poem=ram_thang_gieng__ho_dzenh
- “Lòng thành lễ vật đầu niên, Cầu cho tiểu được ngoài giêng đắt chồng!” Chị tôi phụng phịu má hồng, Vùng vằng suýt nữa quên bồng cả tôi. Tam quan, ngoài mái chị ngồi, Chị nghe đoán thẻ, chị cười luôn luôn. Quẻ thần, thánh mách mà khôn: - Số nàng chồng đắt, mà con cũng nhiều! Chị tôi nay đã xế chiều, Chắc còn nhớ mãi những điều chị mơ. Hằng năm, tôi đi lễ chùa, Chuông vàng, khánh bạc ngày xưa vẫn còn. Chỉ hơi thấy vắng trong hồn, Ít nhiều hương phấn khi còn ngây thơ. Chân đi, đếm tiếng chuông chùa, Tôi ngờ năm, tháng thời xưa trở về.
Hồ Dzếnh
Sáng Nay Mùa Thu
poem.php?poem=sang_nay_mua_thu__ho_dzenh
Trời không nắng cũng không mưa Chỉ hiu hiu gió cho vừa nhớ nhung Em còn nhớ đến quê không Bãi dâu vẫn đợi, con sông vẫn chờ. Bâng khuâng câu chuyện tình o Không mong nên hẹn, không ngờ thành thân. Rất xa bỗng hóa rất gần Dù chưa gặp mặt một lần, lạ chưa! Sáng nay Hà Nội giao mùa Hồ thu tóc liễu, tháp Rùa lung linh. Nước non đầy nghĩa đầy tình Đọc thơ em sẽ thấy mình trong thơ.
Hồ Dzếnh
Sáng Quê
poem.php?poem=sang_que__ho_dzenh
Gió đưa mặt trời dần cao, Khóm tre rì rào muôn tiếng chim kêu. Đẫm mình trong gió hiu hiu, Lúa non sóng uốn thầm reo cuối trời. Trên đường đê bé chạy dài, Bóng trâu trên nước, bóng người trên cây. Ngoài trời mây sáng hây hây, Nước non tô loáng da ngày cuối thu. Đáy hồ mấy mắt sao lu, Và trên nón dạ sương mù quệt ngang. Chân trâu nghe nặng bước đàng, Gió đưa tiếng học bên làng như ngâm. Ông Hương qua đấy, nghĩ thầm: - Bằng văn Yếu lược nó cầm trong tay. Bên đình mấy giải khăn bay, Đi tươi qua ánh ban ngày lẫn trăng. Ổ rơm, bác xã thôi nằm, Chân đi guốc thấp, xỏ nhầm guốc cao. Mắt còn líu ríu chiêm bao: Với cho tao điếu thuốc lào, cu con!
Hồ Dzếnh
Say Thơ
poem.php?poem=say_tho__ho_dzenh
Ước gì chữ bật ra Thơ, Vàng rung lên tiếng, ta sờ được yêu. Đem mình choán hết Cô liêu Mở toang âm hưởng ra chiều vu vơ. Tai ngây ngất nhạc không bờ, Hồn điên ép nát mơ hồ giữa tay. Cho cuồng tư tưởng cho say Đê mê nhân thế đã đầy ánh trăng. Thơ thiêng thổn thức cung Hằng, Một trang suối chảy, muôn lằn sáng reo. Chìm trong Nhớ, chết trong Yêu, Quên, quên hết cả nỗi nghèo tứ thi. Cho hồn đau đến mê si, Trăng bay rớt sáng, lời đi bật lòa. Ta càng víu được mơ hoa, Càng phai thế sự, càng xa nhân tình.
Hồ Dzếnh
Ta Không Muốn
poem.php?poem=ta_khong_muon__ho_dzenh
Ta không muốn nắn cung đàn Đêm xưa dạo dưới trăng vàng đợi Em. Bền gì mấy thoáng hương duyên, Đẹp gì mấy sợi mây huyền gợi mơ. Thơ dâng ngùn ngụt sắc Cờ, Máu tươi hoen ố những giờ ái ân. Quen chân là khách dương trần, Trái tim đau xót bao lần vì yêu. Bình minh về, ánh cao siêu Lên thay lửa Sống tiêu điều ngày xưa. Ta cười thấy cháy duyên mơ, Hân hoan khi xé những tờ... rất thơm. Ý thiêng choán hết linh hồn, Còn đâu gió nhớ cung buồn mà ca. Lần đầu trước bóng Em xa, Không nghe run trái tim và... rất vui.
Hồ Dzếnh
Tặng
poem.php?poem=tang__ho_dzenh
Đêm qua, ta gục đầu lên sách, Mộng thấy hồn đau thổn thức buồn, Ta chợt nhớ ra ngày viễn cách, Là ngày... em sẽ xa ta luôn. Mai mốt, mây thu lạc cuối trời, Tình thu khôn chết, nhớ khôn nguôi, Quỳ bên chồng giấy chưa thành sách, Ta sẽ kêu thầm: "Em gái ôi!..." Ngực nghe đau nhói buổi chia ly, Ta khóc đi ta chẳng nghĩa gì. Một thoáng hoa bay, vài giãi nắng, Đã tàn chầm chậm kiếp thơ đi. Từ xưa ta đã hẹn ta rồi Xuân sắc xa nhìn lưu luyến thôi. Mà bạn, chỉ nên là bạn mãi Đừng vương hoa bướm, lụy cho đời. Vẫn tưởng em là bạn của ta, Xuân về lạnh lẽo giống xuân qua Vui chân theo dõi đường mong ước, Ta giật mình hay: lệ đã nhòa. Em sẽ đi và ta sẽ đi, Mai này ta chết giữa chia ly.... Mây nam nếu lạc về phương bắc Xin nhớ đi thơ chẳng nghĩa gì.
Hồ Dzếnh
Thờ Ơ
poem.php?poem=tho_o__ho_dzenh
Rừng ở trưa hè ngủ giấc mơ Bên rừng suối chảy chậm như giờ Trong "hươn" cô gái Lào quay chỉ Liếc mắt nhìn người khách lạ qua Bên cô ông lão ngồi đan giỏ Cậu bé đang mài lại lưỡi dao "Quéo" rụng ngoài sân từng quả một Buồn theo liếp cửa nhẹ len vào Thấy khách vào nhà cô đứng lên Mời bình nước lạnh rồi điềm nhiên Quay tơ, ông lão ngồi đan giỏ Cậu bé mài dao, quả rụng thềm Uể oải lên đường khách lại đi Lòng bùi ngùi tiếc phút chia ly Nhưng cô Lào vẫn ngồi nơi cũ Không muốn và không bận nghĩ gì Óc khách suy tìm cảnh lặng yên Lạnh lùng quá đổi của người bên Mà sao đời khách, tâm tư khách Không chút thờ ơ giống cảnh trên?
Hồ Dzếnh
Thu
poem.php?poem=thu__ho_dzenh
Suốt trời hôm ấy thê lương quá, Tóc liễu bờm xơm, sóng vỗ hồ, Mây rối trên trời, cây rối lá, Giường cô xuân nữ gối chăn xô... Đây là tất cả một mùa thơ, Tất cả lều tranh, cả khói mờ, Cả gió may đưa, buồn lắng xuống, Cả lòng tôi với cả lòng cô. Có một nghìn cây rũ rượi buồn, Một nghìn sông rét, vạn hoàng hôn, Dăm thân thiếu nữ gầy như trúc Đứng chịu tang trời đổ bóng đơn. Thu xa bằng gió, bằng mây, Không gian thở nhẹ, buồn vây chìm chìm... Lòng không ai cấm mà im, Không dưng bỗng nhớ, không tìm bỗng mong. Nơi tôi còn ít lá lòng, Chiều nay rơi nốt vào trong lá rừng.
Hồ Dzếnh
Tiếng Sơn Hà
poem.php?poem=tieng_son_ha__ho_dzenh
Ta trả lại cho đàn cung nhớ tiếc, Cho mùa thu những xác lá vàng rơi. Ta trả lại cả u hoài, thống thiết, Khi xuân về bừng sáng nên cây tươi. Ta nghiêng kính trước Xuân hồng đất nước, Lửa yêu đời thiêu cháy chuyện ngày xưa, Như sóng cả tràn lan niềm mộng ước, Ta kiêu căng xây lại tháng năm thừa. Đây là lúc ánh gươm linh bén chớp, Ta màng chi mây liễu cuốn phong ba; Nếu rượu mạnh lên đường ta cạn hớp Để say sưa nghe dội tiếng Sơn hà! Hỡi người bạn mà hồn thôi muốn trẻ, Mất tin yêu, lầm lạc giữa tình đau; Người hãy dậy nghe hồn thiêng Thế hệ, Khắp non sông vang hát buổi xuân đầu. Ân phúc cả sẽ tưng bừng, vạn đại, Lòng muôn dân rào rạt sóng Tin Yêu. Trang Lịch sử từ nay thơm ngát mãi, Tiếng ca thần vang bóng Quốc kỳ reo.
Hồ Dzếnh
Tình Xưa
poem.php?poem=tinh_xua__ho_dzenh
Em nhớ không em? mới độ nào Đem cành cây chiết cạnh bờ ao, Cây tươi trong lúc người lơ đãng, Thắm thoắt ngày qua nhánh trổ đào. Tóc liễu xanh xanh vẫy tóc người, Tay em cầm nhẹ lấy tay tôi... Lần đầu ân ái trao bằng mắt Rồi để tình thương đến trọn đời. Anh đã già rồi, em vẫn xuân, Đời anh dầu dãi bốn phong trần, Đòi phen trên bước đường đau khổ, Anh vẫn mơ về chốn ái ân. Anh vẫn mơ về kiếm bóng em, Cho lòng ấm lại ánh xuân thiên, Không gian bàng bạc sầu yêu cũ, Em khác xưa rồi, em đã quên. Em mời anh viết, thì anh viết, Viết đầy trên mảnh giấy trao em, Anh viết những gì anh chẳng biết, Hình như anh viết chuyện chiêm bao...
Hồ Dzếnh
Trang Sách Xưa
poem.php?poem=trang_sach_xua__ho_dzenh
Giở lần trang sách xưa, Nhớ thời áp bức, Giang sơn ơi! lòng Ngươi nguội đau chưa? Mộng đời Ngươi đã thức? Cõi trần ai đêm nay ta bơ vơ Giật mình cảm xúc... Hận muốn toát ra thơ, Tình tan vào uất ức. Hồn đau run mơ tưởng bóng cờ Ghi dấu những ngày quốc nhục. Bừng sáng mau lên Xuân, Cho Vinh quang quét sạch dấu phong trần, Cho Non nước sáng tươi ngày trẻ mãi; Và Giang sơn... Giang sơn thiên vạn đại, Trước khi tàn ta muốn thấy Ngươi vui, Hỡi Vô cùng Yêu dấu - Nước - Ta ơi!
Hồ Dzếnh
Trở Lại
poem.php?poem=tro_lai__ho_dzenh
(les roses comme avant palpitent, comme avant ...) VERLAINE Trời trong đến nỗi không mây Cây im đến nỗi bóng đầy mặt sân Tôi về giữa xứ bâng khuâng Nghe thơ lục bát reo vần nhớ xưa Chạy dài lớp bí dàn dưa Vẳng nghe dấu cũ hồn mơ đường tàn Mộng lòng xây giữa nhân gian Một gian nhà nhỏ mấy giàn trầu không Những người tôi vẽ chưa xong Thi nhau trên bức bình phong méo đầu Phẳng lì ngõ trước ao sau Đêm đêm cá đớp trăng sầu đêm đêm Con người tôi gọi bằng em Nhớ tôi nhưng cũng thành duyên lâu rồi Mộng tàn nước chảy mây trôi Tôi lui hồn lại nhưng đời đã xa
Hồ Dzếnh
Trong Nắng Trưa
poem.php?poem=trong_nang_trua__ho_dzenh
Em ạ, lòng tôi, tôi ngỡ đâu Đã dâng em hết buổi xuân đầu; Trời xưa huyển lộng màu hoa, nắng, Trong thoáng thơ vàng, len ý đau... Tôi là đứa trẻ ngủ trong nôi Bừng tỉnh, vì nghe mộng vẳng lời, Đất bỗng thêu hoa, tôi bỗng lớn, Mong tìm lứa bạn, sánh duyên đôi. Tôi bước vào đời, tự ngõ xưa, Nôi hiu gió sớm, xế buồn trưa, Thuyền tre nằm ngủ trong mơ trúc Buông lặng chiều mi, lớp bóng vừa. Nôi giải sông hiền ngây nước da Của người em gái chớm niên hoa Bâng khuâng, nghe thoảng lời yêu mới, Say rộn hồn vui lẫn bóng tà.... Em đến, tôi còn nhớ áo xanh, Miệng cười: thơ sáng, mắt long lanh. Tóc mây vắt lỏng niềm duyên dáng Che nửa phong ba, nửa mát lành. Em đi, tất cả mùa hoa thắm, Tôi vén rèm mây, ngó bốn trời Bụi trắng... thời gian lên sắc trắng, Giật mình: gà gáy nắng trưa, rơi...
Hồ Dzếnh
Trưa Vắng
poem.php?poem=trua_vang__ho_dzenh
Hồn tôi đấy: căn trường nho nhỏ Nước vôi xanh bờ cỏ tươi non Lâu rồi còn thoảng mùi thơm Chân đi nghe động tới hồn ngây thơ Sâu rộng quá những giờ vui trước Nhịp cười say trên nước chưa trôi Trưa hè thường thấy hai tôi Ném đầu chim chích bắt đuôi chuồn chuồn Đời đẹp quá tôi buồn sao kịp Trang sách đầu chép hết giây mơ Ngả mình trên bóng nhung tơ Tôi nguyền: sau lớn làm thơ suốt đời Cỏ mấy bận xanh rồi lại tạ Gió lùa thu trong lá bao lần Vạn trường những bóng phù vân Xót thương mái tóc nay dần hết xanh Hồn xưa dậy chim cành động nắng Lá reo trên hồ lặng lờ trong Trưa im im đến não nùng Tôi ngờ trống học trong lòng trưa vang
Hồ Dzếnh
Tư Hương
poem.php?poem=tu_huong__ho_dzenh
Phương thảo thê thê Anh-vũ châu... Thôi Diệu Ta nhớ màu quê, khát gió quê, Mây ơi! ngưng cánh đợi ta về; Cho ta trông lại từng xanh thẳm, Ngâm lại bài thơ: "Phương thảo thê..." Đất Thánh trời Đông, mẹ Á-châu, Anh hoa ngàn thuở rạng phong hầu, Chín cung thăm thẳm hồn hương khói, Danh vọng vang lừng mây gió Âu. Liễu Động Đình thơm chuyện hảo cầu, Tóc thề che mướt gái Tô-châu, Bâng khuâng trăng sáng trời Viên-hán, Một giải Giang-nam nước rợn màu. Ai hát, mà nay gió vẫn thơm? Ai đau non nước não âm đờn? Chiêu-Quân nếu mãi người cung Hán, Thi tứ tìm đâu nét tủi hờn? Mây ơi, nếu tạt về phương Bắc, Chầm chậm cho ta gửi mấy lời... Từ thuở ly hương ta vẫn nhớ, Nhưng tình... xa lắm, gió mây ơi!
Hồ Dzếnh
Tưởng Chuyện Ngàn Sau
poem.php?poem=tuong_chuyen_ngan_sau__ho_dzenh
Nằm đây, tưởng chuyện ngàn sau, Lung linh nến cháy hai đầu áo quan. Gió lìa cành lá không vang, Tin ta vĩnh quyết trần gian hững hờ! Bao nhiêu dáng ảnh tôn thờ, Xa nhau lâu quá bây giờ lạnh nhau. Người về gối rét, nằm đau, Nghe trên thước đất phai màu nhớ thương. Chiều nào mây vọng hồn chuông, Ngừng chân đôi kẻ trên đường mãi mê. Nghe tin ta lỗi câu thề, Nghìn thu xa vắng, ra về trước ai. Ngậm ngùi nhớ trắng rừng mai, Cảm thương sông nước, ghi bài điếu tang! Ngựa gầy bóng gió mênh mang, Cờ đen lối cũ, cây vàng nẻo xa... Ta nằm trong ván trông ra, Tủi thân vì thấy người hoa vẫn cười! Ta toan... giận dỗi xa đời, Chợt hay: khăn liệm quanh người vẫn thơm. Nát thân, không nát nỗi hồn, Lẫn trong cái chết vẫn còn cái đau!
Hồ Dzếnh
Về Làm Chi Nữa
poem.php?poem=ve_lam_chi_nua__ho_dzenh
Tặng Trang-Biểu-Huệ Về làm chi nữa nơi đây, Xứ run rét mướt, cõi đầy bồng hoang. Thành xưa: từng lớp điêu tàn, Đường xưa: di ảnh muôn vàn lá rơi. Tiến lên: Nắng ngụt chân trời, Trở về chi, nước non Hời xác xơ! Mắt say ánh Máu pha Cờ, Bước chân run giữa hai bờ Phế, Hưng. Tiếng hờn vỡ xé không trung, Gươm thiêng đưa loáng một vùng nắng tươi. Trông nhau không thẹn sống đời, Đối trăng không tủi những lời Nước non. Một trời lộng lẫy Vàng son, Máu rơi đêm ấy, hoa còn buổi nay. Mắt nhìn theo tiếng ca bay, Đất thơm nghe nở những ngày vào Xuân...
Hồ Dzếnh
Xuân Đôi Ta
poem.php?poem=xuan_doi_ta__ho_dzenh
Em trở về đây, đáp lại lời Anh từng buông gọi giữa xa xôi. Nghìn trùng non nước đìu hiu nhớ, Đã vọng hồn anh đến cuối trời. Anh đã chờ và cây đã xanh, Lừng mùa bay dậy tiếng mây thanh, Em về, mắt đẹp ngời như thuở Em chửa theo chồng, vẫn mến anh. Anh đợi chờ em suốt bấy lâu, Nhủ thầm: xuân thắm chả phai đâu, Một khi xuân thắm là mong nhớ, Và cả thiên thu: vĩnh viễn sầu! Áo em sáng dệt trời xuân gấm, Sông cũ, nguồn xưa rộn rã về... Ngõ hạnh, mấy mùa quên nét thắm Nở bừng, khi thoáng bóng hoa lê. Em đã về đây, em vẫn nguyền Như ngày trăng nước chớm tơ duyên Bao năm xa cách, đi chưa nhạt Màu tóc sông thu, ánh mắt huyền. Anh hát mừng em khắp thế gian, Trập trùng mây núi tiếng ngân vang, Thơ yêu khôn ngớt trong thiên hạ, Và cả non sông rợn sóng đàn. Mời em ngồi lại bến sông xanh, Mây cũ muôn năm chiếu dáng lành. Ta viết lòng ta cho hậu thế, Đọc hoài không chán: Em và Anh!
Hồ Dzếnh
Xuân Ý
poem.php?poem=xuan_y__ho_dzenh
Trời đẹp như trời mới tráng gương, Chim ca, tiếng sáng rộn ven tường. Có ai bên cửa, ngồi hong tóc Cho chẩy lan thành một suối hương... Sắc biếc giao nhau, cành bắt cành, Nước trong, hồ ngợp thủy tinh xanh, Chim bay cánh trĩu trong xuân ý, Em đợi chờ ai, khuất bức mành? Giữa một giờ thiêng, tình rất đẹp, Rất buồn và rất... rất thanh thanh Mày ai bán nguyệt, người ai nhỏ, Em ạ! yêu nhau... chết cũng đành!
Hồ Dzếnh
Đã Đến Lúc Lên Đường
poem.php?poem=da_den_luc_len_duong__rasul_gamzatovich_gamzatov
Hỡi em yêu, anh đến lúc lên đường Chẳng mang theo điều gì êm ái Những ngọn gió xuân kia xin bỏ lại Tiếng ríu ran chim mỗi sớm trong vườn Để lại cho em cả ánh trăng suông Cả hoa cỏ rừng Tliarotin yêu mến Cả bài hát sóng Caspi xa biền biệt Cả dòng Koisa hướng tới biển vội tìm về Cả những cao nguyên nơi vời vợi sơn khê Ghềnh nép bên ghềnh… vết tích của bão mưa, giông gió Thân thiết như nét quầng mất ngủ Vết lệ khô trên má những mẹ già Sẽ chẳng mang theo dòng Sulak chan hòa Ở nơi xa vẹn nguyên đâu giữ được Những tia nắng sưởi vai em non nớt Những bạt ngàn cỏ mọc lút vai Những báu vật của mình từ thuở sơ khai Những mến thương hồn nương vào mà lớn Những lối mòn thắt đai vòng quanh núi Cứ sực lên mùi rơm cỏ ngày mùa Gửi lại em mưa hát nắng đùa Vòm trời biếc và đàn sếu trắng Anh cũng đã mang theo mình nhiều lắm: Anh chiếm cho mình son sắt tình yêu (Thụy Anh dịch)
Rasul Gamzatovich Gamzatov
Nếu Trong Đời Có Một Nghìn Đàn Ông
poem.php?poem=neu_trong_doi_co_mot_nghin_dan_ong__rasul_gamzatovich_gamzatov
Trăm đàn ông yêu em, Em hãy nhớ trong số trăm người đó, Nhất định Raxun Gamzatốp có tên. Còn nếu như yêu em, Đàn ông chỉ còn một chục, Thì Raxun Gamzatốp, Đứng thứ bảy hay tám trong hàng. Nếu đàn ông chỉ còn lại một người yêu em, Tôi xin thề – người đó không ai khác, Ngoài Raxun Gamzatốp, em ơi. Còn nếu em đi cô đơn buồn tủi trên đời, Không ai yêu em nữa, Thì có nghĩa ở một nơi nào đó, Trên núi cao, Gamzatốp chết rồi… Đoàn Minh Tuấn dịch
Rasul Gamzatovich Gamzatov
Bài Thơ Đôi Dép
poem.php?poem=bai_tho_doi_dep__nguyen_trung_kien
Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em Là bài thơ anh kể về đôi dép Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết Những vật tầm thường cũng viết thành thơ Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ Có yêu đâu mà chẳng rời nửa bước Cũng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao Cùng chia sẻ sức người chà đạp Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi Mọi thay thế sẽ trở thành khập khễnh Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu Cũng như mình trong những phút vắng nhau Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía Dẫu bên cạnh đã có người thay thế Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh Đôi dép vô tư khắn khít bước song hành Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội Lối đi nào cũng có mặt có đôi Không thiếu nhau trên những bước đường đời Dẫu mỗi chiếc có một bên phải trái Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại Gắn bó đời nhau bởi một bước đi chung Hai mảnh đời thầm lặng bước song song Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc Chỉ còn một là không còn gì hết Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia Cuộc đời ta mãi mãi chẳng xa lìa Mất một chiếc, chiếc kia vào sọt rác Hay cố lê bên những gì phế thải Sống âm thầm nơi xó góc tối đen Rồi ngày kia buồn chán không ánh đèn Chiếc còn lại cũng ra đi vĩnh viễn Ngày ra đi không một người đưa tiễn Nhưng vui lòng vì gặp lại chiếc kia Một nơi xa hai chiếc chẳng chia lìa Vì đã thoát khỏi cảnh đời ô trọc Không hơn thua ghét ghen hay lừa lọc Bước song hành một dạ đến ngàn thu [1][2]
Nguyễn Trung Kiên
Đôi Dép
poem.php?poem=doi_dep__nguyen_trung_kien
Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em Là bài thơ anh kể về đôi dép Khi nỗi nhớ trong lòng da diết Những vật tầm thường cũng viết thành thơ Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu Cũng như mình trong những lúc vắng nhau Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía Dẫu bên cạnh đã có người thay thế Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh Đôi dép vô tri khăng khít song hành Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội Lối đi nào cũng có mặt cả đôi Không thể thiếu nhau trên bước đường đời Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại Gắn bó nhau vì một lối đi chung Hai mảnh đời thầm lặng bước song song Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc Chỉ còn một là không còn gì hết Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia...
Nguyễn Trung Kiên
Người Dệt Tầm Gai
poem.php?poem=nguoi_det_tam_gai__vi_thuy_linh
Ào tung kí ức Ngày dài hơn mùa Em mong mỏi Em (có lúc) như một tội đồ nông nổi Em nghe thấy nhịp cánh êm ái ân Một làn gió thổi sương thao thác Đêm run theo tiếng nấc Về đi anh! Cài then tiếng khóc của em bằng đôi môi anh Đưa em vào giấc ngủ nồng nàn, quên đi những đêm chập chờn trĩu nặng Ngày nối ngày bằng hi vọng Em là người dệt tầm gai… Em nhẫn nại chắt chiu từng niềm vui Nhưng lại gặp rất nhiều nỗi khổ Truân chuyên đè lên thanh thản Ôi, sự trái ngược – những sợi tầm gai! Không kỳ vọng những điều quá lớn lao Em lặng lẽ dệt hạnh phúc từ nỗi buồn – những sợi tầm gai – không ai nhìn thấy Gai tầm gai đâm em đau đớn Em chờ anh mãi… Tưởng chừng không vượt nổi cái lạnh, em đã khóc trên hai bàn tay trầy xước Những giọt tâm hồn thấm xót mười ngón tay rớm máu Ngay cả khi anh làm em buồn thảng thốt Em vẫn hướng về anh bằng tình yêu trọn vẹn của mình Dệt tầm gai đến bao giờ Mỗi ngày dài hơn một mùa Dệt tầm gai đến bao giờ? Về đi anh, Cài then những ngón tay trầy xước của em bằng anh.
Vi Thùy Linh
Từ Phía Ngày Nắng Tắt
poem.php?poem=tu_phia_ngay_nang_tat__vi_thuy_linh
Nơi em ở là phía ngày nắng tắt Nỗi buồn nhiều như gió Em ước được thả lên trời như bóng bay… …Gió vẫn thổi, buồn phiền không mất nổi Chỉ còn phía anh thôi Em không nhớ đã gặp anh bao lần, bất kể khi nắng còn hay đã tắt. Để rồi đêm nay Em cay đắng khi anh đẩy em bằng ánh mắt! Ánh mắt anh – không – bay – được Lòng em vỡ Vỡ vào đêm chỉ thiếu một tháng trăng em tròn 19 tuổi. Em không nhớ đã thả bao nhiêu nỗi buồn buộc bằng tóc rụng Tóc mỗi năm một mỏng Em tức tưởi trở về khoảng trời bóng đỏ Bóng chèn nhau Vỡ Lòng em Vỡ Em lầm lũi lại đến trước nhà anh nhặt xác nỗi buồn, đốt lên thành lửa Rồi đi Sau lưng em ngày nắng tắt.
Vi Thùy Linh
Ba Đứa Mình
poem.php?poem=ba_dua_minh__luu_trong_lu
Cho em bài thơ tình ko đứt đoạn Viết trong đêm những giọt quỳnh nồng uống hạt trăng rơi Viết cho em trong hương sớm hoa lài Trong nắng chiều: ngo ngoe con bọ ngựa Em với cuộc đời: Như đôi bóng sinh đôi Trong gương nhỏ mỗi ngày! Và cả ba đứa mình Em, anh và cuộc sống Trong một vòng tay nóng bỏng Ôi! ba giọt nắng vàng Trên mái tóc thời gian Em, anh và cuộc sống.
Lưu Trọng Lư
Bâng Khuâng
poem.php?poem=bang_khuang__luu_trong_lu
Ta còn thấy bóng kẻ thơ ngây, Xe chồn gối mỏi trở về đây, Trên đường hiu quạnh khách đau mỏi, Chán nản hung hăng nện gót giày; Ngàn liễu xanh xanh con cò trắng, Lạnh lẽo xa vời ủ rũ bay. Ta còn thấy bóng kẻ thơ ngây, Rẽ lau vạch suối tới am mây, Nắng trần chan chát, lòng trần héo, Mịt mù dặm cát một chòm cây, Dừng lại đây bóng im cửa Phật, Dừng lại trong làn khói biếc bay, Dừng lại đây là nơi hiu quạnh, Là nơi nghe thấy tiếng cỏ cây, Là nơi quên những mùi trần sự, Là nơi quên những nỗi chua cay. Nghe thấy tiếng ngọt ngào cõi Phật, Rũ bụi trần, chàng dừng lại ngay Trước Phật đài, chàng lâm râm nguyện "Tình xưa theo gửi, nước, trời, mây!" Một hôm thiền định dưới gốc mai Bỗng thấy lòng vơi chốc lại đầy, Thẫn thờ tay lần tràng chuỗi hạt Mà như lần những hạt chua cay... Vì vừa nghe tiếng chuông chùa nện Lạnh lùng từng tiếng não bên tai, Lạnh lùng như người trong cung Quảng, Bâng khuâng chợt nhớ cảnh trần ai.
Lưu Trọng Lư
Chải Lại Đời Anh
poem.php?poem=chai_lai_doi_anh__luu_trong_lu
Cái màu nhiệm vô biên Qua bàn tay em mỗi ngày hiển hiện Đàn đã qua bao cung gió chuyển Còn vọng vang tiếng nhấn tơ đầu Sáng nay, em nghĩ gì, nghĩ gì anh biết Khi giữa giờ bão tố hoa vẫn toả một mùi hương Và đêm nay, bàn tay em ở đâu, ở đâu anh biết Khi anh đang ngồi lặng, trước ngọn đèn chong Em là ánh trăng khuya. Vẫn là của anh mặt trời mỗi sáng Có những thu lá vàng tơi tả Em chải lại đời anh Em kéo từng nút khăn, em đơm từng khuy áo Mà với trăng sao, em đi trọn khúc ân tình.
Lưu Trọng Lư
Chiếc Cáng Điều
poem.php?poem=chiec_cang_dieu__luu_trong_lu
Tặng X.D và H.C Lững thững sườn non chiếc cáng điều: Ngàn thông còn đắm mộng thân yêu Lỏng buông mái tóc sau riềm võng: Tiếng ngọc mùi hương, lẫn gió chiều. Những anh phu cáng đo từng bước, Tỉ tê cùng kể chuyện hoang đường, Vén riềm thiếu nữ tưng bừng ngắm Truông núi: muôn chim gọi rộn ràng Yểu điệu, vừa trông, dáng thướt tha Văn nhân không ngớt chén quan hà, Lưng đèo, ngôi quán quên thân phận Chiều ấy, cùng mơ vẽ thế gian.
Lưu Trọng Lư
Chị Em
poem.php?poem=chi_em__luu_trong_lu
Em bước vào đây Gió hôm nay lạnh, Chị đốt than lên, Để em ngồi cạnh. Mai chị lấy chồng Ở mãi Giang Đông Dưới làn mây trắng Cách mấy con sông. Chăn lụa, gối bông Chị mang theo chồng, Mai phòng chị lạnh Đốt giùm nén hương. Chồng chị là ai Chị nào có biết! Đợi đến ngày mai Nhìn qua kẽ liếp. Sao em thổn thức Buồn nỗi gì em? Nay em khóc chị Mai ai khóc em? Em đưa củi vào Lửa hồng thêm đượm, Rót chén rượu đào Cho lòng thêm thắm. Uống thêm chén nữa Mừng buổi chia li Tiễn ngày vui hết Tiễn thời xuân đi.
Lưu Trọng Lư
Còn Chi Nữa
poem.php?poem=con_chi_nua__luu_trong_lu
Tặng ba nhà thi sĩ trẻ tuổi... Giờ đây hoa hoang dại Bên sông rụng tơi bời Đã qua rồi cơn mộng, Đừng vỗ nữa, tình ơi! Lòng anh đã rời rụng Trên sông ngày tàn rơi. Tình anh đà xế bóng, Còn chi nữa, em ơi? Còn đâu ánh trăng vàng Mơ trên làn tóc rối? Chân nâng trên đường sỏi, Sương lá đổ rộn ràng. Trăng nội vẫn mơ màng Trên những vòng tóc rối? Đêm ấy xuân vừa sang Em vừa hai mươi tuổi Còn đâu những giờ nhung lụa: Mộng trùm trên bông Tình ấp trong gối Rượu tân hôn không uống cũng say nồng? Còn đâu mùi cỏ lạ Ướp trong mớ tóc mây? Một chút tình thơ ngây Không còn trên đôi má.
Lưu Trọng Lư
Đã Khua Rồi
poem.php?poem=da_khua_roi__luu_trong_lu
Hoa lan quên nở trên giàn, Nhớ ai em để tiếng đàn ngừng đưa? Tiếc gì em, nửa đường tơ! Cho hoa quên nở, trăng mờ quạnh soi.... Chờ em đêm đã khuya rồi Rộn ràng lá đổ, vàng rơi đầy thềm
Lưu Trọng Lư
Đan Áo
poem.php?poem=dan_ao__luu_trong_lu
Tặng người thiếu nữ khi mùa đông mới về, vội vàng đan áo rét Ngày tháng em đan chiếc áo len, Hững hờ để lạnh với tình duyên. Mùa đông đến tự hôm nào nhỉ? Lá rụng bay đầy dưới mái hiên. Gió thổi hôm nay lá rụng nhiều, Cây em đan hộ tấm tình yêu Để về mang ủ lòng anh lạnh, Cho khoảng đêm trường đỡ quạnh hiu.
Lưu Trọng Lư
Điệu Hát Lẳng Lơ
poem.php?poem=dieu_hat_lang_lo__luu_trong_lu
Lắng nghe tiếng hát chị đò đưa, Trong ánh trăng vời vợi... Tiếng hát lẳng lơ đưa, Làm xao động những làn da mát rợi. Tiếng hát lẳng lơ Một đoàn gái tơ Nằm mơ trên bờ cỏ nõn. Một đoàn nai tung tăng đùa giỡn Theo điệu hát giòn ở cạnh sườn non... Ai nghe tiếng hát chị đò đưa Mà không cảm thương người quả phụ Nằm ấp bóng trăng thưa Luồn qua song cửa sổ!
Lưu Trọng Lư
Điêu Huyền
poem.php?poem=dieu_huyen__luu_trong_lu
Những điệu huyền bay, lạc khắp thôn, Từng nhà, đây đó hẹn nhau buồn, Có cô dâu mới nhìn sông nước Sực nhớ quê nhà giọt lệ tuôn.
Lưu Trọng Lư
Đi Giữa Vườn Nhân
poem.php?poem=di_giua_vuon_nhan__luu_trong_lu
Đi giữa vườn nhân dạ ngẩn ngơ Vì thương người lắm, mới say thơ Phên thưa đã có bàn tay đỡ Đêm lạnh, phăng lần những mối tơ Đẹp lắm! Trên đời những vấn vương Chao ôi! Thiên lí một con đường Đi trong trời đất từ duyên ấy Sớm tối không rời một chữ thương Len giữa vườn mai chạm nắng người Trời hơi lành lạnh ấm bàn tay Muốn hôn tất cả hoa cùng nụ Tưởng gió ngàn xa thoảng tới đây.
Lưu Trọng Lư
Giữa Mùa Gió Thổi
poem.php?poem=giua_mua_gio_thoi__luu_trong_lu
Hỡi em khăn đỏ bao nhiêu tuổi Rằng em vừa đúng tuổi lên mười. Hỏi ông tóc bạc bao nhiêu tuổi Rằng: lão trời cho đúng tám mươi. Em nói: Gió mùa xuân thổi áo đẹp rũ lên đường. Lão nói: Gió mùa xuân thổi Gậy trúc cũng lên đường Tiếng hỏi tiếng chào vang lối xóm Pháo từng chiếc một đốt liền tay. Mùa này quyết được hơn mùa trước. Cứ gọi tung trời gậy lão bay...
Lưu Trọng Lư
Hôm Qua
poem.php?poem=hom_qua__luu_trong_lu
Hôm qua bạn ạ! Ta chiêm bao: Gò ngựa bên sông, dưới gốc đào Sớm ấy, đông qua đào chín ửng Ta trèo vin hái trên cành cao. Đàng xa bỗng thấy đò em lại Sông lặng em bơi nhẹ mái chèo. Lộng lẫy trong màu xiêm áo biếc Như nàng tiên nữ động Quỳnh Diêu Em ca theo điệu người sơn nữ Cắt cỏ bên đồi, giọng líu lo Vùn vụt gió lên: tà áo nhẩy Sóng xô, vỗ nhẹ dưới khoang đò. Thấy ta ngừng hát, em cười lả Ta thưởng vất em một quả đào Ta ngỏ nhờ em đưa quá bến Em cười, ta vội xuống cây mau. Than ôi! ngoảnh lại, biến đâu rồi! Còn vẳng bên đồi giọng hát thôi. Sao chẳng em ôi! Chầm chậm lại Cho duyên tình ấy gửi đôi lời... Giật mình ta thấy bồ hôi lạnh: Mộng đẹp bên chăn đã biến rồi! Muốn gọi tên nàng nhưng ái ngại Ngoài thềm lác đác bóng hoa rơi. Nàng còn lưu lại chút hương xa Tạ lòng, ta tặng mấy vần thơ Thơ ta cũng giống tình nàng vậy Mộng, mộng mà thôi! Mộng hão hờ.
Lưu Trọng Lư
Hồn Nghệ Sỹ
poem.php?poem=hon_nghe_sy__luu_trong_lu
Ta là nàng Ly Dao Ngồi bến Hoa Giang, khóc trăng sầu, Đếm giọt sương gieo, Lắng nghe rĩ rầu giọng dế, Trời đất quạnh hiu, Một mình ta tuôn thắm dòng lệ... Gỡ mối sầu, ta sẽ lựa mấy đường tơ. Ngọn lửa chài, con sông trắng, Bóng sao mờ lấp láy, Hồn nghệ sĩ lạnh lùng tê tái, Ngón cầm giăng tơ phiếm lung lay, Khi lâm li, khi dồn vồ vập, Khi gieo nặng, khi cao bay... Rồi một kiếp khóc mướn Thương vay cho thiên hạ. Cảnh đêm khuya trời giá, Lạnh lùng thấy một bóng Ly Dao Ngồi bến Hoa Giang khóc trăng sầu.
Lưu Trọng Lư
Im Lặng
poem.php?poem=im_lang__luu_trong_lu
Dưới rặng liễu thầm gieo bước một Trên muôn trùng, lặng lẽ bóng sao bay; Nàng đi, ôm mối sầu vô hạn, Vô hạn, sầu tràn khắp cỏ cây. Trên muôn trùng, lặng lẽ bóng sao bay, Nàng đi một bước, đêm một chầy. Đôi liễu nhìn nhau cùng rũ bóng Bên đường tha thiết mớ tóc mây. Nàng đi một bước đêm một chầy, Cỏ mòn lặng uống hạt sương rơi Ngang trời chiếc nhạn êm như mộng Lơ lửng âm thầm nhẹ cánh bay.
Lưu Trọng Lư
Khi Thu Rụng Lá
poem.php?poem=khi_thu_rung_la__luu_trong_lu
Em có bao giờ nói với anh, Những câu tình tứ, thuở ngày xanh, Khi thu rụng lá, bên hè vắng, Tiếng sáo ngân nga, vẳng trước mành. Em có bao giờ nghĩ tới anh, Khi tay vịn rủ lá trên cành ? Cười chim, cợt gió, nào đâu biết: Chua chát lòng anh biết mấy tình ? Lòng anh như nước hồ thu lạnh, Quạnh quẽ đêm soi bóng nguyệt tà... Ngày tháng anh mong chầm chậm lại, Hững hờ em mặc tháng ngày qua... Mùa đông đến đón ở bên sông, Vội vã cô em đi lấy chồng, Em có nhớ chăng ngày hạ thắm: Tình anh lưu luyến một bên lòng?
Lưu Trọng Lư
Lại Uống
poem.php?poem=lai_uong__luu_trong_lu
Em đã dặn anh đừng uống nữa, Vì đâu anh đã lại say rồi! Hãy cho anh trái lời em dặn Một lần và lần nữa mà thôi Những từ xưa không hề nhắp rượu Hiền vui như gió lướt bên cầu. Anh chỉ say sưa màu tuyệt diệu Thơ dầu ra, rượu chửa lúc vào. Nhưng hôm nay em ạ, hôm nay Anh thấy em buồn, buồn đắm say, Không hỏi - có bao giờ anh hỏi Anh chỉ nhìn mà lòng ngất ngây. Ai chặt hộ mình những trấn song, Cho vai kề vai, lòng bên lòng, Cho lệ em rơi, khăn anh ướt, Cho mắt đẹp nữa, lúc mơ mòng. Lơi thêm một nút, thắt một nút Một bước xa ra, một bước gần. Đã biết không mong còn mỏi đợi Như người thiếu nữ bến sông Ngân. Chuyện ái ân dành khi nhàn rỗi Cười cũng hay mà khóc cũng hay. Không vui ta cũng cùng vui gượng, Vì không buồn, cũng bị buồn lây. Chỉ một lần và lần nữa thôi, Và li này, và li nữa vơi, Cho anh trái nữa lời em dặn "Vì em chỉ là em gái thôi".
Lưu Trọng Lư
Lá Mồng Tơi
poem.php?poem=la_mong_toi__luu_trong_lu
Tặng hương hồn một bác sĩ Hoa lá quanh nàng lác đác rơi, Cuối vườn đeo giỏ hái mồng tơi, Mồng tơi ứa đỏ đôi tay nõn, Có bé nhìn tay, nhí nhảnh cười. Cách tường tiếng gọi sẽ đưa sang; Rẽ lá cô em trốn vội vàng, Quên giỏ mồng tơi bên giậu vắng; Ta qua nhặt lấy gửi đưa nàng. Năm tháng ta chen chốn bụi hồng Cảnh xưa dừng bước một chiều đông, Cây trơ, giậu đổ, mồng tơi héo Cô bé vườn bên đã lấy chồng.
Lưu Trọng Lư
Lòng Cô Phụ
poem.php?poem=long_co_phu__luu_trong_lu
Tình em như tuyết vương chân ngựa Hoặc có vừng trăng muôn dặm soi Đã lâu anh không đến vườn em nữa! Các lối đi, gai cỏ mọc đầy, Chim không hạ cánh, Lá rụng không buồn bay, Những chiều thu em không buồn tựa cửa. Hoa em đầy giậu, bóng anh tuyệt vời Cỏ em đầy vườn, ngựa anh không tới Đã lâu ngày, ngõ ùn: lá bàng rơi, Đón ai vào mà ngõ kia em phải xới? Hôm nào đây, bầy chim con ngần trắng Biết tự quãng nào, trong chốn rừng xanh Bay về đây - trên cành xoan, im lặng Không con nào mách hộ bóng tin anh!
Lưu Trọng Lư
Lưu Trọng Lư: Đôi Dòng Tiểu Sử
poem.php?poem=luu_trong_lu_doi_dong_tieu_su__luu_trong_lu
Lưu Trọng Lư là tên thật, sinh ngày 19 tháng 6 năm 1912 tại Cao La Hạ, huyện Bố Trạch, tỉnh Quảng Bình trong một gia đình quan lại xuất thân nho học. Học trường Quốc Học Huế đến năm thứ ba thì bỏ ra Hà Nội học tư, rồi bỏ đi làm thơ, làm báo, viết văn. Chủ trương Ngân Sơn Tùng Thư tại Huế năm 1933-1934. Sau 1954, ông làm vụ trưởng Vụ Sân Khấu Bộ Văn Hóa, và là Tổng thư ký Hội Nghệ Sĩ Sân Khấu Việt Nam. Tác phẩm tiêu biểu: các tập thơ Tiếng Thu (1939), Người Con Gái Sông Gianh (1966), Từ Đất Này (1971), Hồng Gấm. Tuổi Hai Mươi (kịch thơ, 1973). Mặc dù Lưu là một trong những người cổ động cho Thơ Mới ồn ào nhất, đọc thơ ông, người ta vẫn có cảm tưởng nó chẳng mới bao nhiêu. Thơ Lưu Trọng Lư vẫn là một khúc đàn xưa, giàu tình cảm lẫn nhạc điệu với những rung động chân tình, dễ gây ấn tượng trong người đọc. Nhận xét của Hoài Thanh - Hoài Chân: "... thơ Lư nhiều bài thực không phải là thơ, nghĩa là những công trình nghệ thuật, mà chính là tiếng lòng thổn thức cùng hòa theo tiếng thổn thức của lòng ta".
Lưu Trọng Lư
Mây
poem.php?poem=may__luu_trong_lu
I Vì cánh hoa trong mưa buồn chớm nở Anh nguyện xin làm gió bên đường Lang thang bờ biển cả yêu thương Đến bên nhau chia nỗi buồn cay đắng. Một tiếng đàn khuya hoạ gió lặng Nỗi đau hoà lẫn dưới trăng sao Và hẹn cùng nhau Mây trắng bạc đầu. II Hôm ấy xuân vừa bừng hương sứ Hồ Tịnh Tâm vội ngắt sen hè "Rồi một ngày kia anh nhỉ Trên làn tóc chung thuỷ xuân đi" Lời em nói chốc ba mươi năm rồi đó Tóc em chừ nở trắng một vài hoa Vẫn như sớm hôm nào em nhỉ? Trên đầu mây trắng vẫn bay qua.
Lưu Trọng Lư
Một Chút Tình
poem.php?poem=mot_chut_tinh__luu_trong_lu
Chửa biết tên nàng, biết tuổi nàng, Mà sầu trong dạ đã mang mang. Tình yêu như bóng trăng hiu quạnh Lạnh lẽo đêm trường, giãi gió sương. Ta chỉ xin em một chút tình Cho lòng thắm lại với ngày xanh. Sao em quên cả khi chào đón Tình ái, chiều xuân, đến trước mành? Rộn rã cười vang một góc lầu, Ngây thơ em đã biết gì đâu! Đêm khuya trăng động trong hoa lá, Vò võ ta xe mấy đoạn sầu. Lác đác ngày xuân rụng trước thềm, Lạnh lùng ta dõi bước chân em. Âm thầm ấp mối xa xa...vọng; Đường thế đâu tìm bóng áo xiêm? Đợi đến luân hồi sẽ gặp nhau Cùng em nhắt lại chuyện xưa sau. Chờ anh dưới gốc sim già nhé! Em hái, đưa anh..., đóa mộng đầu.
Lưu Trọng Lư
Một Mùa Đông - Bài 1
poem.php?poem=mot_mua_dong_bai_1__luu_trong_lu
Đôi mắt em lặng buồn Nhìn thôi mà chẳng nói Tình đôi ta vời vợi Có nói cũng không cùng. Yêu hết một mùa đông Không một lần đã nói Nhìn nhau buồn vời vợi Có nói cũng không cùng. Giời hết một mùa đông Gió bên thềm thổi mãi; Qua rồi muà ân ái: Đàn sếu đã sang sông. Em ngồi trong song cửa Anh đứng dựa tường hoa Nhìn nhau và lệ ứa Một ngày một cách xa. Đây là giải Ngân hà Anh là chim Ô thước Sẽ bắc cầu nguyện ước Một đêm một lần qua. Để mặc anh đau khổ Ái ân, giờ tận số Khép chặt đôi cánh song! Khép cả một tấm lòng.
Lưu Trọng Lư
Một Mùa Đông - Bài 2
poem.php?poem=mot_mua_dong_bai_2__luu_trong_lu
Tặng D.C. Em là gái trong song cửa Anh là mây bốn phương trời Anh theo cánh gió chơi vơi. Em vẫn nằm trong nhung lụa. Em chỉ là người em gái thôi Người em sầu mộng cuả muôn đời Tình em như tuyết dăng đầu núi Vằng vặc muôn thu nét tuyệt vời. Ai bảo em là giai nhân Cho đời anh đau khổ? Ai bảo em ngồi bên cửa sổ Cho vương víu nợ thi nhân? Ai bảo em là giai nhân Cho lệ tràn đêm xuân? Cho tì nh tràn trước ngõ, Cho mộng tràn gối chăn?
Lưu Trọng Lư
Một Mùa Đông - Bài 3
poem.php?poem=mot_mua_dong_bai_3__luu_trong_lu
Ngày một ngày hai cách biệt nhau Chẳng được cùng em kê gối sầu, Khóc chuyện thế gian cười ngặt nghẽo, Cùng cười những chuyện thế gian đau. Ngày hôm tiễn biệt buồn say dắm Em vẫn đuà nô uống rượu say Em có biết đâu đời vắng lạnh Lạnh buồn như ngọn gió heo may. Môi em đượm sặc mùi nho tươi Đôi má hồng em chúm nụ cười Đôi mắt em say mầu sáng lạn, Trán em để lỏng làn tóc lơi. Tuy môi em uống lòng anh say Lời em càng nói, càng chua cay Anh muốn van em đừng nói nữa Lệ buồn sẽ nhỏ trong đêm nay.
Lưu Trọng Lư
Một Mùa Đông - Bài 4
poem.php?poem=mot_mua_dong_bai_4__luu_trong_lu
Hãy xếp lại muôn vàn ân aí Đừng trách nhau đừng aí ngại nhau Thuyền yêu không ghé bến sầu Như đêm thiếu phụ bên lầu không trăng. Hãy như chiếc sao băng băng mãi Để lòng buồn, buồn mãi không thôi.
Lưu Trọng Lư
Nắng Mới
poem.php?poem=nang_moi__luu_trong_lu
Tặng hương hồn thầy me Mỗi lần nắng mới hắt bên song, Xao xác gà trưa gáy não nùng, Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng, Chập chờn sống lại những ngày không. Tôi nhớ me tôi, thuở thiếu thời Lúc người còn sống tôi lên mười; Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội, Áo đỏ người đưa trước dậu phơi. Hình dáng me tôi chửa xóa mờ Hãy còn mường tượng lúc vào ra: Nét cười đen nhánh sau tay áo Trong ánh trưa hè trước dậu thưa.
Lưu Trọng Lư
Say
poem.php?poem=say__luu_trong_lu
Ước gì ta có ngựa say Con sông bên ấy bên này của ta Ta say ngựa cũng là đà Trời cao xuống thấp, núi xa lại gần Ta say ngựa cũng tần ngần Bầu không, lưng quảy một vừng giai nhân. (Ghi chú của Lưu Trọng Lư: Bài thơ này làm từ 193..., một hôm năm 194... nhân bàn phiếm về cái say của Tản Đà, có bạn đã viết thêm mấy câu cuối, xin chép lại đây cho trọn) Lang thang chim nội mây ngàn Hình chao, bóng lộn, mây vần, gió xoay Đêm say đèn tắt vẫn ngày Ngày say cúi mặt, nghiêng mày là đêm Đời đau rạch mộng tìm em Dù cho toạc áo, rách xiêm cũng tìm
Lưu Trọng Lư
Sứ Giả
poem.php?poem=su_gia__luu_trong_lu
Một đêm mưa gió rộn ràng Vô tình ta đã bên giường Quí Phi. Phi chợt tỉnh :"Đi từ đâu lại? Mới ở đây hoặc tới từ lâu ?" Rằng :"Đi từ độ vào thu, Gió thu về chậm, cuộc thu trễ tràng. Em: sứ giả Minh Hoàng người cũ, Chốn ngọc cung mái phủ sầu che; Tình đi: ngấn để lụa the Tình đi, đi mãi không về, tình không". Nghe ta nói động lòng sùi sụt Nửa vạt sầu che vội mặt hoa, Thẫn thờ Phi ngắm rừng xa Mà khi ngoảnh lại thì ta không còn. Là chim sứ giả Em bay từ bể cả đến ngàn sâu, Bay khắp sáu đảo ba châu Tìm hoa cho gió, đón sầu cho thơ. Tiếng cánh vỗ trong giờ li biệt Nghe vội vàng bi thiết bao nhiêu; Lang thang núi bạc mây chiều Lao xao cánh nhạn mây chiều đập sương...
Lưu Trọng Lư
Thơ Sầu Rụng
poem.php?poem=tho_sau_rung__luu_trong_lu
Vừng trăng từ độ lên ngôi. Năm năm bền cũ em ngồi quay tơ. Để tóc vướng vần thơ sầu rụng, Mái tóc buồn thơ cũng buồn theo. Năm năm tiếng luạ xe đều... Những ngày lạnh rớt, gió vèo trong cây. Nhẹ bàn tay, nhẹ bàn tay, Mùi hương hàng xóm bay đầy mái đông. Nghiêng nghiêng mái tóc hương nồng, Thời gian lặng rót một dòng buồn tênh.
Lưu Trọng Lư
Thú Đau Thương
poem.php?poem=thu_dau_thuong__luu_trong_lu
Tình đã len trong màu nắng mới, Lòng anh buồn vời vợi, em ơi! Niềm yêu run động đôi môi Tình đầy khôn lựa được lời thắm tươi. Đã héo lắm nụ cười trong mộng, Đã mờ mờ lắm bóng thân yêu, Đã lam tím cả cảnh chiều, Trong hồn lặng đã hiu hiu mộng tàn. Để chăn gối im nằm chỗ cũ Hãy lịm người trong thú đau thương, Giờ đây ta đốt nén hương, Trên tay ta buộc giải tang cho tình.
Lưu Trọng Lư
Thu Hạ Long
poem.php?poem=thu_ha_long__luu_trong_lu
Đôi hài nhè nhẹ bước ra Màn đêm cuốn lại, mặt hoa rạng dần Mừng sương tan, khướu hót gần Rừng xa thông vút điệu đàn hoà âm Hút nhìn: Mặt nước lặng tăm Cánh buồm soi bóng, lướt thầm trên gương Em vừa khoác nhiễu lam sương Đã vân tím nhạt, chuyển sang lụa đào Buồm bay hay cánh hải âu? Nắng vàng thu hay nắng đầu xuân tươi? Biển, trời: Hai gái sinh đôi Thuyền trôi hay chính núi trôi bập bềnh? Cảnh sao thật, nét sao tranh? Nét oai dáng hổ, nét thanh vẻ Kiều Mỗi thoáng nhìn, một nét yêu Một ngày xáo động biết bao tâm tình Cảnh ơi! Sao đó với mình Như chung chiếc võng một cành đung đưa Tiếng còi vừa động "từng " xa Mây ùn lại cơn dông qua ào ào Lòng gương sóng dậy xôn xao Bão chưa tan đã ánh sao đỉnh trời
Lưu Trọng Lư
Thu Sầu Rụng
poem.php?poem=thu_sau_rung__luu_trong_lu
Vừng trăng từ độ lên ngôi. Năm năm bền cũ em ngồi quay tơ. Để tóc vướng vần thơ sầu rụng, Mái tóc buồn thơ cũng buồn theo. Năm năm tiếng luạ xe đều... Những ngày lạnh rớt, gió vèo trong cây. Nhẹ bàn tay, nhẹ bàn tay, Mùi hương hàng xóm bay đầy mái đông. Nghiêng nghiêng mái tóc hương nồng, Thời gian lặng rót một dòng buồn tênh.
Lưu Trọng Lư
Tiếng Thu
poem.php?poem=tieng_thu__luu_trong_lu
Em không nghe mùa thu Dưới trăng mờ thổn thức? Em không nghe rạo rực Hình ảnh kẻ chinh phu Trong lòng người cô phụ? Em không nghe rừng thu, Lá thu kêu xào xạc, Con nai vàng ngơ ngác Đạp trên lá vàng khô?
Lưu Trọng Lư
Tình Điên
poem.php?poem=tinh_dien__luu_trong_lu
Mười bẩy xuân, em chửa biết sầu Mối tình đưa lại tự đâu đâu... Em xinh, em đẹp, lòng anh trẻ, Dan díu cùng nhau giấc mộng đầu. Tình trong như nước biển trong xanh. Huyền ảo như giăng lọt kẽ mành, Phơi phới như hoa đùa nắng sớm, Rạt rào như sóng vỗ đêm thanh... Hôm ấy trăng thu rụng dưới cầu, Em cười em nói suốt canh thâu; Yêu nhau những tưởng yêu nhau mãi, Tình đến muôn năm chửa bạc đầu... Ngày tháng trôi xuôi với ái ân... Bên cầu lá rụng đã bao lần! Tình ái hay đâu mộng cuối giời... Nhầm nhau giây lát hận muôn đời Kẻ ra: non nước, người thành thị, Đôi ngả tình đi, người mỗi nơi. Hôm nay ngồi ngóng ở bên song Ta được tin ai mới lấy chồng Cười chửa dứt câu, tình đã vội... Nàng điên trên "gối mộng" người thương. Ta mơ trong đời hay trong mộng? Vùng cúc bên ngoài, động dưới sương. Ta dí đôi tay vào miếng kính, Giật mình quên hết nỗi đau thương... Ta hát dăm câu vô nghĩa lý: Lá vàng bay lả vào buồng ta Ta viết dăm câu vô nghĩa lý Người điên xem đến hiểu lòng ta.
Lưu Trọng Lư
Trăng Lên
poem.php?poem=trang_len__luu_trong_lu
Vừng trăng lên mái tóc mây, Một hồn thu tạnh, mơ say hương nồng. Mắt em là một dòng sông Thuyền ta bơi lặng trong dòng mắt em.
Lưu Trọng Lư
Xuân Về
poem.php?poem=xuan_ve__luu_trong_lu
Tặng chị Tr.</div> Năm vừa rồi Chàng cùng tôi Nơi vùng Giáp Mộ Trong gian nhà cỏ Tôi quay tơ, Chàng ngâm thơ Vườn sau oanh giục giã, Nhìn ra hoa đua nở Dừng tay tôi kêu chàng Này, này ! bạn ! xuân sang Chàng nhìn xuân mặt hớn hở Tôi nhìn chàng lòng vồn vã... Rồi ngày lại ngày Sắc màu: phai Lá cành: rụng Ba gian: trống Xuân đi Chàng cũng đi. Năm nay xuân còn trở lại Người xưa không thấy tới.
Lưu Trọng Lư
Khúc Hát Sông Quê
poem.php?poem=khuc_hat_song_que__le_huy_mau
Ngỡ như người đã hát thay tôi Ngỡ như tôi đã lẫn vào câu hát Tuổi thơ ơi!! Quá nửa đời phiêu dạt Ta lại về úp mặt vào sông quê Như thuở nhỏ Úp mặt vào lòng mẹ Để tìm sự chở che… * Xin bắt đầu từ hạt phù sa Ta cúi nhặt tình cờ bên bờ sông tháng Chạp Ôi! Phù sa Những cá thể tự do trong hành trình của đất Đêm nao Chớp bể, mưa nguồn Trong cơn thác lũ Trong sóng đỏ Đất đi Kiến tạo Sinh thành… * Em ơi! Quả ớt cay bổi hổi Trên bãi sông Thuở chưa dấu chân người Anh nghe nói Có một thời Tất cả còn hoang dại Tổ tiên ta chỉ hái lươm mà thôi Lại nghe nói Thở ta chưa biết ăn gì cả Ta cùng cây cỏ sinh đôi Rồi cây cỏ ăn ta Rồi ta ăn cây cỏ Cũng là khi cay đắng, ngọt bùi Ta và đất kết giao Lấy dòng sông làm lời thề non nước… * Chẳng biết ta đã ăn ở thế nào với đất Mà đất lở sông ơi! Nơi ta chăn trâu thả diều ngày cũ đã đâu rồi Hạt đất quê ta giờ đã bồi về đâu chẳng biết Có làng xóm nào sinh Có hòn đảo nào sinh Từ hạt đất bờ sông quê ta lở Như cuộc đời ta khuyết hao Để đắp bồi rờ rỡ Những sớm má hồng ríu rít cháu con ta… * Này dòng sông! Ai đã đặt tên cho sông là sông Cả? Ai đã gọi sông Cả là sông Lam? Ta đơn giản chỉ gọi là con sông quê hương Tháng ba phù sa sóng đỏ Cá mương đớp ngọn lúa đòng đòng Tháng năm Ta lặn bắt cá ngạnh nguồn Tháng chín Cá lòng bong Ta thả câu bằng mồi con giun vạc Tháng chạp Ta nếm vị heo may trên má em hồng… Để rồi ta đi khắp núi sông Ta lại gặp Tháng ba… tháng năm… tháng chạp Trong vị cá sông Trên má em hồng… * Này dòng sông Ngươi còn nhớ chốn ta ngồi ngóng mẹ Phiên chợ Lường vời vợi tuổi thơ ta Sao ngày ấy ta dễ ngoan đên thế Mẹ cho ta một xu bánh đa vừng Ta ngoan hết một ngày Ta ngoan suốt cả năm Ta thương mẹ đên trọn đời ta sống Quê hương ta nghèo lắm Ta rửa rau bến sông cho con cá cùng ăn Ta mổ lợn Con quạ khoang cũng ngồi chờ chia thịt Cá dưới sông cũng có Tết như người trên bãi sông Ta trồng cây cải tươi Ta ăn lá còn bướm ong thì hút mật Lúa gặt rồi – còn lại rơm thơm Trâu đủng đỉnh nhai cả mùa đông lạnh… * Cùng một bến sông Phía dưới trâu đằm Phía trên ta tắm… Trong ký ức ta Sao ngày xưa yên ổn quá chừng Một dòng xanh trong chảy mãi đến vô cùng!… (*) Trích trường ca Thời gian khắc khoải
Lê Huy Mậu
Mùa Hoa Cải
poem.php?poem=mua_hoa_cai__nghiem_thi_hang
Có một mùa hoa cải Nở vàng bên bến sông Em đang thì con gái Đợi anh chưa lấy chồng Anh rụt rè không dám Hái một bông cải ngồng Sợ làm con bướm trắng Giật mình bay sang sông. Qua bao mùa hoa cải Chỉ mình anh biết thôi Mình anh không dám hái Hoa cải bay về trời. Bâng khuâng chiều làng bãi Không còn hoa cải ngồng Ai xui anh trở lại Ngày em đi lấy chồng. Anh lại gieo hạt cải Lại âm thầm đợi mong Có một người con gái Đợi anh chưa lấy chồng.
Nghiêm Thị Hằng
Cảm Nhận Chiều Đà Lạt
poem.php?poem=cam_nhan_chieu_da_lat__truong_nam_huong
Ở đây sương tím như hoa tím Mây lang thang cổ tích bay về Em chợt hiện sau bức rèm nửa khép Anh được lần tiên cảm khá si mê Dây dưa nắng bên hồ không nỡ tắt Người kiêu sa vạt áo quét ngang chiều Mắt em lướt thơ tình anh lạc mất Giữa bốn bề vi vút gió, thông reo... Em cứ lẫn trong sương huyền ảo thế Vầng trăng non cong khuyết nhánh lông mày Anh đứng sững tựa hồ chân bén rễ Trái thông non sơ ý rụng trên tay.
Trương Nam Hương
Câu Thơ Ngày Về
poem.php?poem=cau_tho_ngay_ve__truong_nam_huong
Ước mang được chút nắng về Thường khi cứ Tết là quê mưa dầm Mệt nhoài cơm áo quanh năm Hiếm hoi có một đêm nằm với quê Gối đầu sóng nước ta nghe Sông côi cút tiếng hò khuya buồn buồn Mẹ theo hương khói lên nguồn Sau ta thăm thẳm cánh buồm lẻ loi Ruổi rong khắp bốn phương trời Câu thơ hành khất theo người hành hương Ta gom nhặt giữa đời thường Nỗi đau của mẹ, nỗi buồn của cha Ngày về sau tháng năm xa Trắng bàn tay, trắng dần qua mái đầu Có gì để tặng quê đâu Đời thơ bèo bọt dăm câu bọt bèo Cũ mèm vần điệu khi gieo Thể như mẹ gánh cái nghèo kinh niên Một thời mũi đạn làn tên Mấy thời giông bão tràn lên đất này Thức cùng quê một đêm nay Rồi mai lại tính từng ngày cách xa Bao giờ cơm áo buông tha Câu thơ thay được đời ta. Bao giờ...
Trương Nam Hương
Chớm Đông
poem.php?poem=chom_dong__truong_nam_huong
Này em áo đỏ đi ngang phố Khéo lại làm đau những lá vàng Ta trải lòng ra muôn nẻo nhớ Tiễn mùa hoa cỏ cũng đa mang Hốt hoảng mùa Đông sau cuống lá Ta mãi tương tư với phố chiều Em mảnh mai buồn trao phép lạ Ngực mình hồ loạn tiếng chuông reo! Đang lạnh lòng ta chợt ấm lên Áo người, màu lửa cuối ngày nhen Không tin Đông chớm lên vai phố Chỉ chắc lòng yêu đã... chớm em.
Trương Nam Hương
Gửi Về Trường Nguyễn Du - Huế
poem.php?poem=gui_ve_truong_nguyen_du_hue__truong_nam_huong
( Tặng T.N.T.T ) Mười lăm năm ấy xa thương Có bao nỗi nhớ tựu trường với tôi? Chiều không gom đủ mưa rơi Hương không đủ níu chân người ngoái thăm... Người đi chéo tuổi trăng rằm Tìm tôi hóa đá đợi nhầm thời gian Vòm hoa phượng cháy rơi tàn Tôi đi nhặt nỗi buồn oan của mình Trên đầu, mây nắng còn xanh Áo em trắng với cổ thành phong rêu Màu thơ chưa ngả sang chiều Nhớ thương chưa hóa thành điều... lãng quên!
Trương Nam Hương
Hoa Bất Tử
poem.php?poem=hoa_bat_tu__truong_nam_huong
Có một ngày người sẽ bỏ ta đi May mắn quá câu thơ còn sót lại Biển bơ vơ lạc lối buồm về Rồi câu thơ nguội lạnh bỏ ta đi Vớt vát mãi chỉ nỗi buồn ở lại Núi cô đơn sám hối trăng thề Và cuối cùng buồn cũng bỏ ta đi Hoe hoét nắng… Hoa hoang… Chiều cỏ dại, Thơm như không hay biết điều gì Hình như gió ngược tìm năm tháng ấy Hát dông dài Hoa bất tử ơi…
Trương Nam Hương
Lỗi Hẹn Sông Cầu
poem.php?poem=loi_hen_song_cau__truong_nam_huong
Ngồi nhớ sông Cầu mơ trẩy hội Đến hẹn không về em trách đấy Quê nhà thương quá hóa vô tâm Tháng giêng hoa xoan rơi vụng dại Em với sông Cầu xanh ở lại Anh đi rét ngọt giữa tay cầm Cỏ níu chân mùa, sông thiếp ngủ Em tiễn cái nhìn đau cả gió Chiều chớp đầy anh mắt lá răm… Lỗi hẹn sông Cầu, xin khất vậy Mưa bụi giăng mờ không thể thấy Em ngồi sợ rét lấm vào trăng.
Trương Nam Hương
Lời Ru Năm Tháng
poem.php?poem=loi_ru_nam_thang__truong_nam_huong
Ngủ ngoan em nhé, đừng buồn Giấc mơ sẽ mở lá buồm thong dong Anh ngồi uống cạn dòng sông Lo em nhan sắc về không có đò! Chòng chành một giấc mơ lo Ngủ ngoan anh mượn lời thơ dỗ dành À ơi... rồi vết thương lành Trăm năm đá khóc lệ thành rong rêu Ngoan nào, ngủ nhé tình yêu Anh loay hoay tuổi che chiều gió em Bế bồng nhan sắc qua đêm Ngày ơi, đừng đọng buồn trên trán người
Trương Nam Hương
Mơ Xưa
poem.php?poem=mo_xua__truong_nam_huong
Không dưng hoa sữa lại buồn Hẹn nhau chọn phía con đường gió may Ú oà năm ngón lá tay Mở đêm vào thực, khép ngày vào mơ Em từ lăng lắc thu xưa Gọi ta dằng dặc, chiều mưa yếu lòng Ơ mơ... thuở ấy chưa chồng Em nghiêng nhan sắc xuống dòng thi ca Phập phù... xa thật là xa Tình mưa bong bóng vỡ oà cả thôi Nhói cầm - năm ngón lá rơi Nghe trong thẳm biếc có lời phụ nhau
Trương Nam Hương
Nhớ Quê
poem.php?poem=nho_que__truong_nam_huong
Chợt thèm một chút mưa Xuân Se se mùa nhắc bao lần xa quê Đành thôi khất lại ngày về Lòng con gió thốc bốn bề rét non Quê nghèo rơm rạ còn vương Chiêm bao lắc thắc con đường lá xoan Giêng, hai bờ cỏ xanh tràn Nhòa cay khói bếp vẽ ngàn hoa văn Mong về trước mẹ ăn năn Thơ con cơm áo nặng oằn hai vai Con xa hút tháng năm dài Thương con tóc mẹ trắng ngoài lũy tre Xốn xang một sớm Xuân về Nghe như có rét từ quê thổi vào Quê nhà gần lại biết bao Mùa hương xa ngái ngọt ngào tuổi con.
Trương Nam Hương
Nhớ Xanh
poem.php?poem=nho_xanh__truong_nam_huong
Những mái ngói âm dương Những mảng tường rêu phong trượt lở Những gam mầu thời gian thách đố Ngỡ nguyên xưa... Và cả những gánh gồng lam lũ Một thời mẹ tôi Những cây sấu đã thành cổ thụ Trong ký ức thẳm sâu trong trẻo Tiếng leng keng tàu điện mơ hồ Chén nước chè xuýt xoa ngày rét Hoa sữa muộn mùa thơm thắc thỏm Ngọn đèn vàng ủng phố khuya Mưa mỏng thế, lời rao vẫn ướt Tôi cầm côi cút heo may... Em bây giờ ở đâu Phố cổ lạc vào nhốn nhao cao ốc Mùa đông dường rét hơn rét trước Tưởng đã cũ đi tưởng đã mới lên Những mái ngói âm dương cách điệu Những mảng tường rêu phong giả kiểu Tưởng đã cũ đi tưởng đã mới lên Những gam mầu thời gian thách đố Và cả những gánh gồng lam lũ Tôi về thương hết nỗi xa xanh...
Trương Nam Hương
Phố Mưa
poem.php?poem=pho_mua__truong_nam_huong
Chiều nào anh cũng đợi Em về ngang lối này Cơn mưa ào ạt tới Long lanh buồn trên tay Anh ngồi thương mái tóc Vòm trời nghiêng cánh dù Phin cà phê nhỏ giọt Đặc quánh niềm tương tư Anh ngồi lo áo lụa Gió ngừng trên đôi tà Chiều sâu như mắt nhớ Mưa dài như cách xa... Anh cả tin mình quá Khói vàng trên ngón gầy Mưa rây mềm mặt lá Nỗi mong chờ... ai hay Chiều nào anh cũng đợi Hôm nào anh cũng chờ Lúc đi đầu đội nắng Khi về tay dắt mưa.
Trương Nam Hương
Quán Nhớ
poem.php?poem=quan_nho__truong_nam_huong
Tán si tỏa quán rễ chênh ghế bàn Tình không hẹn nữa nửa trời bỏ hoang Dòng thư ngày ấy mực còn run xanh Lộc đang nắn nót thơ lên lá cành Em vồi vội nhớ một người… thay anh Nhớ quanh Hà Nội đến nhòa em thôi Tháng giêng rét mướt gọi tên nắng trời Một anh một quán một chiều lá rơi.
Trương Nam Hương
Quán Thời Gian
poem.php?poem=quan_thoi_gian__truong_nam_huong
Mời em vào quán Thời gian Nâng ly ký ức uống làn hương xưa Mời em vào quán Không mùa Ta chia nhau ngọn gió mùa rét căm Mời em vào quán Không năm Để nghe nhớ khóc ướt đầm ngón tay Mời em vào quán Không ngày Để xem trời thả heo may – Để buồn… Đắng lòng môi chạm yêu thương Thời gian quên bỏ chút đường đấy em!
Trương Nam Hương
Tâm Sự Nàng Thuý Vân
poem.php?poem=tam_su_nang_thuy_van__truong_nam_huong
Nghĩ thương lời chị dặn dò Muời lăm năm đắm con đò xuân xanh Chị yêu lệ chảy đã đành Chứ em nuớc mắt đâu dành chàng Kim Ô kìa, sao chị ngồi im? Máu còn biết chảy về tim để hồng Lấy nguời yêu chị làm chồng Đời em thể thắt một vòng oan khiên Sụt sùi uớt cỏ Đạm Tiên Chị thuơng kẻ khuất, đừng quên ngườì còn Mấp mô số phận vuông tròn Đất không thể giấu linh hồn đòi yêu Là em nghĩ vậy thôi Kiều Sánh sao đời chị ba chiều bão giông Con đò đời chị về không Chở theo tiếng khóc đáy sông Tiền Đuờng Chị nhiều hờn giận yêu thuơng Vầng trăng còn lấm mùi hương hẹn hò Em chưa đươc thế bao giờ Tiết trinh thương chị, đánh lừa trái tim Em thành vợ của chàng Kim Ngồi ru giọt máu tuợng hình chị trao Giấu đầy đêm, nỗi khát khao Kiều ơi em đợi kiếp nào để yêu??
Trương Nam Hương
Tam Tấu Hà Nội
poem.php?poem=tam_tau_ha_noi__truong_nam_huong
Ước hôm Hà Nội anh về Cà phê quán cóc vỉa hè có Mai Sương vờ ngái ngủ trên vai Câu thơ xô lệch phố dài vu vơ… Tiếng chim thon thót bên hồ Mùa sao ảo đến nghi ngờ thế em Lật trang lá tuổi cũ mèm Gặp vàng hoe cả một thềm nắng xưa Lá đùa gọi đấy, đừng thưa Này em, nhớ trả cho mùa hết không Loanh quanh phố dắt đi vòng Mùi hương hoa sữa nhói lòng khi xa
Trương Nam Hương
Tự Khúc Cho Em
poem.php?poem=tu_khuc_cho_em__truong_nam_huong
Có con đường gió ngang qua buổi chiều Có em ngồi nhớ dọc miền trong veo Có bông cúc dại ngẩn ngơ nắng vàng Có cơn mưa lạc nhọc nhằn đa mang Có lời hẹn hò xốn xang xa lắc Có cuộc tình buồn mây trôi bèo dạt Có đôi mắt nâu nhìn ta thăm thẳm Có nụ hôn nồng môi ta chát đắng Có nửa giấc mơ ngập tràn sông suối Có nửa cuộc đời tỉnh trơ đá cuội Có câu thơ lặng niềm vui nỗi buồn Có trong cái có vô vàn cái không!
Trương Nam Hương
Tự Khúc
poem.php?poem=tu_khuc__truong_nam_huong
Mượn Xuân một chút mưa phùn Trả Đông lại chút run run rét về Mượn Hè chút nhớ xa quê Trả cho Thu chút lỗi thề cố hương Mượn Đêm lằng lặng chút buồn Trả Ngày sốc nổi con đường... chút vui Mượn trầu cay một chút vôi Trả cho phụ bạc mấy lời dối ngoan Mượn trời một chút đa đoan Câu thơ mình trả cho ngàn nỗi đau Mượn thăng trầm chút bể dâu Trả cho mỗi bước cơ cầu - thiên di Vui buồn mượn bốn mùa đi Trắng tay ngày tháng trả gì, hỡi em?
Trương Nam Hương
Tuổi Thơ
poem.php?poem=tuoi_tho__truong_nam_huong
Trong giấc ngủ của con Đỏ ối trời hoa gạo Nhớ mẹ nhớ bà những năm giông bão Mùi rơm rạ huây hoai Mùi bùn non ngây ngái Tuổi thơ con lấm láp bãi bồi Cho chuồn ngô cắn rốn Tưởng sông Hồng hẹp hơn Thân chuối lạc đã vớt con lúc đuối. Trong giấc ngủ của con Đỏ rát rời đạn lửa Thương mẹ thương bà những năm chiến tranh Tất tả gánh gồng xuôi ngược Cháu con một đầu, nồi chảo một đầu Con ngồi hát giữa chập chèng xoong chậu Con đâu hay bà và mẹ khóc thầm Tưởng khóc thế là chiến tranh mau hết Nhưng bon đạn dường như không cần biết Trong giấc ngủ của con Không có bà Tiên, cô Tấm Chỉ có u u những hồi còi báo động Và chiếc chạc xoan muốn được hoá nỏ thần Chỉ là giấc mơ thôi nhưng bà, mẹ vẫn tin Cái khao khát thơ ngây cũng giúp người lớn sống Đất nước trường tồn từ chắt chiu hy vọng Trong mỗi căn hầm Có tiếng dế tuổi thơ con!
Trương Nam Hương
Viết Tặng Những Mùa Xưa
poem.php?poem=viet_tang_nhung_mua_xua__truong_nam_huong
Hãy chỉ dùm anh hoa sữa phố nào Thơm váng vất, nhớ thương nhòe hết cả Anh quay về hoài niệm giữa chiêm bao Chợt hoảng hốt cây đến mùa trút lá Hương hoa sữa phải một lần thơm quá Bàn tay em ngây dại để anh cầm Cái nóng ấm suốt mười năm mất ngủ Sớm nay buồn nghe lạnh nhắc hồi âm. Hãy chỉ dùm anh quán nhớ xa xăm Cà phê đắng những vỉa hè Hà Nội Lời nói yêu em môi thơm kẹo vừng Hồi hộp trước khi mùa run rẩy đợị Chẳng phải mùa đâu em đang run đấy Phập phồng trăng sau nếp áo đang rằm Chẳng phải lời đâu kẹo vừng thơm đấy Chúng ta còn quá trẻ trước trăm năm. Hãy giữ dùm anh phố cũ rêu phong Mùa đang rắc những yếu mềm đa cảm Anh đang khóc cho ngày xưa lãng mạn Thời hai ta nông nổi đã qua rồi.
Trương Nam Hương
Ví Von Về Bàn Tay
poem.php?poem=vi_von_ve_ban_tay__truong_nam_huong
Tặng Huế của Hoài Chụm năm ngón hóa Kinh thành Thẳng lên hóa núi Ngự Bình thông reo Chỉ tay mấy nhánh ngoằn ngoèo Hóa sông Hương nước trong veo bốn mùa Khum vào hóa nón Bài thơ Mở ra buồm hứng gió lùa Thuận An Uốn mềm tay hóa đò ngang Chìa riêng ngón cái đa mang - hóa dầm Giọt chuông Thiên Mụ rơi thầm Đưa đây nỗi nhớ anh cầm, Huế ơi!
Trương Nam Hương
Xa Lắc Mùa Thu
poem.php?poem=xa_lac_mua_thu__truong_nam_huong
Em không đến trường mùa thu năm ấy nữa Em không đến trường cả mùa thu năm sau Chiếc lá rụng xuống hoàng hôn xẹt lửa Theo mùa thu tiếc nuối chảy qua cầu Tháng năm buồn ghềnh thác vực sâu Câu thơ chở chòng chành tiếng khóc Tôi uống cạn dòng sông trong vốc tay ký ức Nghe mùa thu xa lắc ngấm vô lòng Biết em còn đến lớp với tôi không Lo phấp phổng tháng ngày trôi vội vã Nắng ký thác đời mình trên sắc lá Mới hiểu mùa thu đánh tráo tuổi xanh rồi Tôi quá tuổi học trò từ đấy em ơi Chiều nay trước cổng trường rươm rướm nước mắt Chưa kịp nhặt mùa thu vừa chạm đất Con gái tôi tan lớp giục tôi về.
Trương Nam Hương
Em Đi Tìm Anh
poem.php?poem=em_di_tim_anh__khong_van_duong
Em đi tìm anh trên bán đảo Ban căng Tìm không thấy chỉ thấy trời im lặng Một mình em trong màn đêm thanh vắng Tim bồi hồi chân bước vội dưới trăng. Em trèo lên đỉnh núi cao Các pat Nhìn theo anh mất hút biết về đâu Chân ai đi xa lắc tím trời Âu Dòng nước mắt bỗng trào ra chua chát Em lại đến Biển Đen xưa dào dạt Sóng xô bờ liên tiếp gọi triền miên Buồn! Chao ôi, gió làm em phiêu bạt. Thân cô đơn kinh khiếp cả trăng hiền Ôi dòng xanh rầm rì sông Đa nuyp Mây trời in lồng lộng giữa dòng sông Nên ngàn năm êm đềm trôi một nhịp Chỉ mình em nhức nhối vết thương lòng Hỡi trái đất rộng làm chi bát ngát Cho loài người chia biên giới thế gian Cho sa mạc nổi bùng cơn bão cát Cho tình anh chưa bén đã lụi tàn? Em xin hỏi Trời cao và Đức Phật: Cõi niết bàn có mãi mãi mùa xuân Đâu trời Tây, đâu xa gần cực lạc Mà trần gian đầy bể khổ trầm luân? Con lạy Chúa Jê-su ban phép lạ Cho nước Người hết ly biệt, chia phôi Hai chúng con quỳ trước Người đa tạ Xin hòa tan làm một, ngàn đời Em cầu nguyện. Còn anh, anh chẳng biết Trái tim anh sao giá lạnh thờ ơ? Và hôm nay dù tình anh đã hết Em vẫn mong, vẫn hy vọng, vẫn chờ… Vẫn trèo lên đỉnh núi cao Các pat Vẫn theo dòng Đa nuyp những đêm trăng Em lại đến Biển Đen xưa dào dạt Đi tìm anh trên bán đảo Ban căng
Khổng Văn Đương
Có Mười Sáu Cuộc Chiến Tranh
poem.php?poem=co_muoi_sau_cuoc_chien_tranh__nguyen_trong_tin
Làng xóm đã xanh một màu cây trái Trẻ con lớn lên thành những đôi trai gái Dấu vết chiến tranh ngỡ chỉ còn sót lại Những hố bom – những bàu sen đưa hương Cô bé nhà bên lấy chồng xóm bên Năm hết chiến tranh cô vừa tám tuổi Xóm giềng quây quần vui như ngày hội Tôi cứ bồi hồi tự hỏi Chẳng biết các cô lớn tự khi nào Áo hồng gối hồng mâm trầu mâm cau Tôi ngồi vẫn vơ đếm từng mái tóc Đếm những buồn vui đang còn đã mất Trong mắt trẻ thơ trong bước người già Và thật tình cờ cho tôi nhận ra Xóm tôi vẻn vẹn hai mươi sáu ngôi nhà Có mười sáu người đàn bà Sau chiến tranh chồng không về nữa Có mười sáu ngọn gió giọt mưa Đêm đêm đi gõ cửa Trong đó có nhà má tôi Có mười sáu cuộc chiến tranh trong xóm còn âm ỉ Dù đã mười năm giặc giã qua rồi
Nguyễn Trọng Tín
Cuộc Đời
poem.php?poem=cuoc_doi__minh_pham
Ngày xưa hồi còn thơ Một chiều nắng đẹp khoe màu tơ Tôi cùng em hai đứa Thơ thẩn ngồi chơi trên ngạch cửa. Tóc em chừa bánh bèo Môi chưa hồng, da mét: con nhà nghèo! Đầu tôi còn hớt trọc Khét nắng hôi trâu, thèm đi học Em cầm một củ khoai Cạp vỏ bằng răng rồi chia hai Thứ khoai sùng lượm mót Mà sao nó ngọt thôi là ngọt. Bây giờ giữa đường đời Kỷ niệm ngày xưa mù khơi Gặp nhau chiều mưa lạnh Hai đứa đều sang trong bộ cánh Dung nhan em còn tươi Anh mừng tưởng đâu đời em vui. Dè đâu đây là quán Em bẹo hình hài rao lên bán Đang thời đông khách mua Chợ thịt còn sung được vài mùa. Nghe nói anh cầm viết Nghệ thuật là gì em muốn biết. - “Mùi hôi nói mùi thơm Cây bút cầm tay: cần câu cơm Đó em ơi! Nghệ thuật: Nhắm mắt quay lưng chào sự thật.” Rồi đôi ta nhìn nhau Không có ai đánh mà lòng đau Em mời ăn bánh ngọt Nhắc củ khoai sùng mình lượm mót Đường bánh tươm vàng mơ Như nắng chiều xưa khoe màu tơ Mới cầm tay chưa cắn Mà sao nó đắng thôi là đắng! Xin anh một nụ cười Cười là sao nhỉ? Quên rồi! Xin em chút nước mắt Mạch lệ em từ lâu đã tắt! Hỏi nhau: buồn hay vui? Biết đâu? Ta cùng hỏi cuộc đời.
Minh Phẩm
Bài Tháng Tư
poem.php?poem=bai_thang_tu__tu_ke_tuong
Tôi nghe đầy trong mắt Một rừng thông gió phai Cỗ xe nào đã khuất Trên đường cát bụi bay Rồi tháng tư bước đến Nhè nhẹ như một người Rồi tháng tư bước đến Nặng trĩu như một người Rừng thông xa xa vắng Phấn thông phấn thông vàng Tôi nghe hồn ấm nắng Nhịp hồn vừa khua vang Thở một lần như núi Núi cao như trời mây Người một lần qua khỏi Trăm năm buồn không hay Trăm năm là cơn sóng Vỗ ầm ĩ trong lòng Lất lây như hình bóng Rồi cũng về hư không Tôi như cành thạch thảo Mùa thu đã chết rồi Người qua theo màu áo Bài thơ buồn không nguôi Bài thơ buồn đứng lại Tháng tư rồi sẽ qua Ôi một thời trẻ dại Rồi cũng sẽ bao la...
Từ Kế Tường