output
stringlengths
1
199
input
stringlengths
0
196
“Tiểu thư của chúng tôi sao…?”
「お嬢様が……?
Talia kêu lên một tiếng ngắn ngủi đầy kinh ngạc, rồi sau đó lập tức vừa cười vừa lắc đầu.
ターリアは驚いたように短く呻き、そしてすぐに笑って首を振った。
“Kể cả như vậy, cũng không phải là cô ấy không thể trở về tòa dinh thự ở thị trấn, đúng không?
「それでも、町屋敷に戻れないわけじゃなかったんだろ?
”, Huey hỏi với giọng chẳng mang chút cảm xúc nào.
ヒューイは、感情のこもらない声で言った。
“Chẳng lẽ anh là cảnh sát hay sao? Có lẽ nào anh đến đây là để bắt tiểu thư của chúng tôi về quy án?”
ターリアは猜疑に満ちた瞳でヒューイを睨み、「あなた方は警察ですか?もしや、お嬢様を捕らえるために?
“Không không, không phải vậy. Hoàn toàn không phải như vậy.”
「いや、違う。そうじゃないよ」
Huey nhún vai, cười khổ:
ヒューイは苦笑して肩をすくめた。
“Ngay từ đầu tôi đã nói với cô rồi mà, chúng tôi đang tìm kiếm một cuốn sách.”
「最初に言ったろ。僕たちは本を捜しているんだ」
“Một cuốn sách?
「本、ですか?
”, Talia hỏi lại, vẻ mặt giống như thể rất thất vọng.
ターリアが肩透かしされたような表情で訊き返す。
“… Vậy là để điều tra về cuốn sách ấy, mà các vị đã cố công tìm đến tận chốn núi non hoang vu này?
「……その本を調べるために、わざわざこんな山奥まで?
”, Talia hỏi lại, giọng vẫn lộ rõ nghi ngờ.
ターリアは、なおも疑わしげな声で訊いた。
“À vâng, chúng tôi cũng có nhiều chuyện khác nữa.”
「まあ、いろいろ事情があってね」
Huey đáp, vẻ hơi tùy ý.
ヒューイは少し投げやりな口調で言った。
“… Vây chị có biết biệt thự của lãnh chúa ở đâu không ạ?”
「……領主の別荘というのは、どこにあるのです?
Từ lúc nãy đến giờ, Dalian chỉ im lăng gặm bánh bột mỳ rán đường, giờ mới đột nhiên lên tiếng.
それまで黙々と揚げパンを食べ続けていたダリアンが、不意に口を開いた。
“Biệt thự nằm ở khu rừng phía Bắc…”
ターリアは虚を衝かれたように振り向いて、「それは、北の森のほうに……」
Ánh mắt của vị nữ lang y hướng về cánh cửa sổ mở ra hướng sườn núi phía Bắc.
薬草師の娘が視線を向けたのは、北側の斜面に面した窓だった。
Đúng như lời cô nói, trên ngọn đồi gần khu rừng rậm rạp trải rộng, có đúng một tòa nhà đơn độc đứng đó.
彼女の言うとおり、鬱蒼と広がる森の近くの丘陵に、建物がぽつりと一軒だけ立っていた。
Đó là một tòa biệt thự rất cao, còn xây cả tháp đồng hồ nữa.
時計塔のある背の高い屋敷だった。
Trên bức tường bằng gạch của tòa nhà, cũng như trên hàng rào bao xung quanh đó nữa, tất cả đều chật kín những nhánh dây leo bện xoắn vào nhau.
煉瓦造りの建物の壁にも、それを取り囲む高い塀にも、蔓草がびっしりと巻きついている。
Chính vì vậy, tòa biệt thự đã hòa lẫn vào cảnh sắc của khu vườn đằng sau lưng, khiến cho những đường nét của nó trở nên lờ mờ không rõ.
そのせいで背後の森の景色と同化して、建物の輪郭がすっかり曖昧になってしまっていた。
Có vẻ như loài thực vật bao phủ tòa biệt thự ấy, là một giống hoa hồng gai đầy những dây leo.
別荘を覆っている植物の正体は、どうやら荊の蔓らしい。
“Đó có phải là biệt thự của lãnh chúa không?”
「あれが別荘?
Huey quan sát tòa biệt thự kỳ lạ bao bọc bởi dây leo hồng gai, lên tiếng hỏi.
荊まみれの奇妙な屋敷を眺めて、ヒューイは訊いた。
“Vâng… Thế nhưng nếu có thể, thì tôi nghĩ rằng các vị nên tránh nơi đó càng xa càng tốt.”
「はい……ですが、できれば近寄らないほうがいいと思います」
Talia lên tiếng khuyên nhủ, vẻ mặt có chút khó xử.
ターリアが少し困ったような顔で忠告してくる。
“Tại sao chứ? Chẳng lẽ tiểu thư của các vị là người rất khó tính hay sao?”
「なぜだい?お嬢様は気難しい方なのかな?
Nghe Talia nói, Huey lắc đầu, vẻ mặt sửng sốt.
ターリアの言葉に、ヒューイは呆れ顔で首を振った。
“Tại sao ngài Carabosse lại xây dựng biệt thự ở một địa điểm như thế cơ chứ…?”
「カラボス氏は、なんでそんな場所に別荘を建てたんだ……?
Vừa lắng nghe lời giải thích của Talia, Huey vừa đi đến gần cửa sổ để quan sát tòa biệt thự.
ターリアの説明を聞きながら、ヒューイは窓辺に近づいて屋敷を観察した。
Bức tường gạch màu xám tắm trong ánh tà dương, nhuộm sang một sắc đỏ rực rỡ chói lọi.
灰色の煉瓦の壁が夕陽を浴びて、鮮やかな赤色に染まっていた。
Những dây hồng leo cũng cuốn quanh cả đỉnh nhọn cao vút của tòa tháp đồng hồ ấy, khắc họa nên một khung cảnh tuyệt đẹp.
荊の蔓は時計塔の頂上にも巻き付いて、美しい模様を描いている。
Cửa sổ của tòa tháp vẫn đang được mở.
時計塔の窓は開いていた。
Bên trong tòa tháp quá sức tối tăm, chẳng thể trông thấy gì cả, nhưng dưới ánh sáng phản chiếu, vẫn có thể nhìn được cái bóng lờ mờ của một người phụ nữ đang đứng bên cửa sổ.
塔の中は暗くて見えないが、光の反射で、窓辺に立っている女性の姿がうっすらと見えた。
Đó là một người con gái trẻ tuổi trong chiếc váy lộng lẫy xa hoa, nom như thể được làm từ vải nhung.
豪奢なベルベット風のドレスを着た若い女だ。
“Đáng tiếc thật đấy, trông cô ấy cứ như công chúa ngủ trong rừng vậy… Liệu vị tiểu thư đó có phải là chủ nhân của Ảo thư hay không, Dalian?”
「残念ながら、眠り姫ってわけじゃなさそうだが……彼女が幻書の持ち主なのか、ダリアン?
Huey hỏi, giọng hơi đùa giỡn một chút, nhưng Dalian chẳng hề đáp lại bất cứ điều gì cả.
ヒューイが少しおどけた口調で訊いた。
Huey hỏi, giọng hơi đùa giỡn một chút, nhưng Dalian chẳng hề đáp lại bất cứ điều gì cả.
ダリアンは何も答えない。
Talia kinh ngạc nhìn hai người, vẻ không thể tin nổi, rồi khẽ lẩm bẩm:
ターリアは、そんな二人を不思議そうに見つめて、呟いた。
Gửi lại hành lý trong căn nhà của Talia, Dalian và Huey ra ngoài đi dạo xung quanh ngôi làng.
ターリアの家に荷物を預けて、ダリアンとヒューイは村の散策に出掛けた。
Khi đó mặt trời đã lặn xuống đỉnh núi phía Tây, ánh tà dương nhuộm bầu trời thành một màu đỏ rực.
夕陽はすでに西の稜線に沈んで、残照が空を赤く染めている。
Trên con đường giữa những khoảnh ruộng, trời đang bắt đầu chuyển lờ mờ tối, có một người nông dân đang bước đi, sau khi đã hoàn thành xong công việc đồng áng.
すっかり薄暗くなった畔道を、畑仕事を終えた農夫が歩いていた。
Đó là một người đàn ông với nước da nâu bóng vì rám nắng, và khuôn mặt mạnh mẽ rắn rỏi.
よく日焼けした、精悍な顔立ちの男だった。
“Chào buổi tối.”
「こんばんは」
Huey gật đầu chào hỏi người nông dân trẻ tuổi đang vác cuốc.
鍬を担いだ若い農夫に、ヒューイが会釈する。
Huey gật đầu chào hỏi người nông dân trẻ tuổi đang vác cuốc. Anh ta cười đáp lại, dù trông thấy dáng vẻ lạ lùng và đáng ngờ của Huey và Dalian, nhưng cũng không tỏ ra đặc biệt cảnh giác gì.
農夫は、怪しげな姿のヒューイたちを見ても、特に警戒もせずに笑い返してきた。
Trông các vị lạ quá, chắc hẳn các vị là mấy học giả mà Talia đã dẫn về đây đúng không?”
ターリアが連れてきた学者さんってのは、きみたちか」
Huey hỏi lại, vẻ bối rối khó hiểu.
ヒューイが困惑して訊き返す。
Mặc dù trên đường Talia dẫn Huey và Dalian về nhà mình, anh có trông thấy cô nói chuyện với người nào đó trong làng, thế nhưng anh không ngờ được rằng tin đồn lại lan ra nhanh chóng đến mức này.
自宅にヒューイたちを案内する途中、ターリアが何人かの村人と話をするのは見ていたが、まさかそんな噂が広まっているとは知らなかった。
“À vâng, đúng là như vậy… Không rõ anh có biết gì về chuyện này không?”
「ああ、ええ……何かご存じですか?
“Không, thật ra thì ở xung quanh đây, những người biết đọc sách chắc cũng chỉ có Talia và đám người ở trong biệt thự của lãnh chúa mà thôi.
このあたりでまともに本が読めるのは、領主様の別荘にいる連中か、ターリアくらいだからな。
Tôi cũng nhớ mang máng hình như hồi còn nhỏ có học qua một ít, nhưng tôi sớm đã quên hết con chữ rồi.
ガキの頃に習ったような気もするけど、俺は文字なんてとっくに忘れちまったよ。
Ở chỗ này thì đến cả người bán báo cũng chẳng tìm đến nữa cơ.”
ここには新聞売りも来ないからな」
Nói rồi, người nông dân liền bật cười to đầy sảng khoái.
そう言って農夫は豪快に笑った。
“Nhưng mà sở thích của các vị cũng kỳ lạ thật dấy. Dù có đọc một cuốn sách quý hiếm, thì cũng có làm cho mình no bụng được đâu.”
「けど、あんたたちも物好きだな。めずらしい本を読んだからって、腹が膨れるわけじゃないだろうに」
Huey khẽ nhún vai, rồi gật đầu.
ヒューイは軽く肩をすくめて頷いた。
“À vâng, ừ thì… đó cũng chẳng phải thứ gì ngon lành cho lắm. Không giống như thịt dê.”
「ええ、まあ……あまり美味しいものではないですね。山羊以外には」
Ngay cả với câu đùa nhạt nhẽo chán ngắt của Huey, người nông dân cũng bật cười ha hả một lúc lâu, đầy vẻ khoa trương.
農夫は、ヒューイのつまらない冗談にも、ひとしきり大げさに笑ってみせた。
“Các vị thú vị thật đấy. Đúng là rất hợp với sở thích của tôi… Nhưng mà nhân tiện, đã muộn thế này rồi mà các vị còn đi đâu thế?”
「面白いな、あんたら。気に入ったよ……ところで、こんな時間にどこに行くんだい?
“Chúng tôi đang cân nhắc chuyện đi đến khu rừng phía Bắc.”
「北の森まで行こうと思っているんですが」
Huey thành thật thông báo thẳng ra mục tiêu của mình, bởi vì anh cũng chẳng có lý do gì đặc biệt để phải nói dối cả.
ヒューイは正直に目的地を告げた。
Bên cạnh đó, trong một ngôi làng nhỏ bé như thế này, dù thế nào đi chăng nữa, những người từ ngoài tìm đến đều cực kỳ nổi bật, Huey và Dalian khó mà có thể che giấu nổi hành tung của mình.
それに、こんな小さな村では、余所者はどうしても目立ってしまう。
“Biệt thự của ngài lãnh chúa à… Đúng rồi, các vị đến đây để tìm sách mà.”
「領主様の別荘か……そうか、本を探しに来たんだもんな」
Người nông dân gật đầu, cũng không có vẻ nghi ngờ định gặng hỏi gì cả.
農夫は、特に咎める様子もなく頷いた。
“Nhưng mà tôi nghĩ là tối nay thì các vị nên dừng lại ở đây sẽ tốt hơn đấy.”
「けど、今夜はもうやめておいたほうがいいと思うぜ」
“Tại sao vậy?”
「なぜです?
“Thì ra là vậy…”
「なるほど……」
“Talia cũng đã nhắc nhở chúng tôi một điều tương tự như vậy”, Huey nói, rồi nở một nụ cười khổ.
「ターリアも、同じことを言ってました」
“Talia cũng đã nhắc nhở chúng tôi một điều tương tự như vậy”, Huey nói, rồi nở một nụ cười khổ.
ヒューイはそう言って微苦笑を浮かべた。
Vậy các vị có nghỉ lại ở nhà của Talia không? Nếu như các vị không chê, hay là đến nhà tôi? Chỗ tôi sách thì không có, nhưng rượu thì không thiếu đâu.”
農夫は納得したように目を細め、「だろうな。ターリアの家には泊めてもらえるのかい?よかったらうちに来ないか?本はないが、酒ならあるぜ」
Là rượu do anh tự nấu à?
自家製ですか?
”, Huey hỏi lại, có chút hơi bất ngờ.
ヒューイが少し意外そうに訊いた。
Trong ngôi làng này chẳng hề có một hàng bán rượu nào cả.
村の中には、酒を売るような店はない。
“Cảm ơn anh.”
「ありがとう」
Huey lịch sự cảm ơn, và tạm biệt người nông dân.
ヒューイは丁寧に礼を言って、農夫と別れた。
Anh và Dalian, hai người lại tiếp tục bước đi trên con đường tối om om.
ダリアンと二人で、再び暗い畔道を歩き出す。
“Thế nhưng… đây đúng là một ngôi làng thật kỳ lạ.”
「しかし……妙な村だな」
Sau khi chắc chắn rằng bóng dáng của người nông dân đã biến mất hoàn toàn, Huey mới lên tiếng thì thầm:
農夫の姿が見えなくなったのを確認して、ヒューイはぼそりと口を開いた。
“Không chỉ có mỗi vậy thôi đâu.”
「それだけではないのです」
Dalian khẽ thì thầm, giọng cứng ngắc.
ダリアンが硬い声で呟いた。
“Anh có nhận thấy không, Huey? Trong ngôi làng này hoàn toàn chẳng có một người già hay trẻ em nào cả.”
「気づいていますか、ヒューイ。この村には老人や子どもが一人もいないのです」
Huey giật minh quay lại nhìn về phía anh vừa mới từ biệt người nông dân kia.
ヒューイはハッとして、農夫と別れた方角を振り返る。
Nếu như phán đoán dựa vào vẻ bề ngoài của các ngôi nhà, thì ngôi làng này tuyệt đối không phải là một khu định cư mới thành lập, mà là một ngôi làng cổ có lịch sử lâu đời.
建物の様子から判断する限り、この村は決して新しい集落ではない。
Nếu như vậy, thì chuyện chẳng hề có một bóng người già nào, đúng là có chút hơi kỳ lạ.
それなのに老人の姿がないのは少し奇妙だ。
Cả Talia cũng vậy, cả người nông dân mà họ gặp trên đường đến đây cũng thế, tất cả mọi người đều đang trong độ tuổi tráng niên, ở thời kỳ trẻ trung thanh xuân nhất.
ここに来る途中で見かけた農夫たちやターリアは、皆、働き盛りの若い世代だった。
“Đúng vậy… Thì ra đó chính là nguyên nhân thật sự cho cảm giác bất thường mà tôi thấy ở ngôi làng này.”
「そうか……この村に感じていた違和感の正体はそれか」
Dalian đặt ra câu hỏi như thể đang tự độc thoại với mình.
ダリアンが独り言のように問いかけてくる。
Huey nói, vẻ mặt không mấy thoải mái nhẹ nhõm.
ヒューイが、釈然としない表情を浮かべて言った。
Dalian chăm chú quan sát đỉnh đồi, không lộ ra cảm xúc gì cả.
ダリアンは無表情に丘の上を眺めた。
“Có lẽ ngay đến chính họ cũng chẳng hề biết gì cả. Nếu như có người nào đó biết chuyện gì, thì đó hẳn phải là…”
「たぶん彼らは何も知らないのです。もし知ってる者がいるとすれば……」
“Nàng công chúa bên trong tòa lâu đài bao phủ bởi hoa hồng gai à…”
「荊の城のお姫様か」
Ngẩng đầu nhìn lên tòa tháp đứng thẳng giữa bầu trời chạng vạng, Huey thấp giọng thì thầm.
夕闇の空に屹立する時計塔を見上げて、ヒューイは低く呟いた。
Bóng dáng của tòa biệt thự bao phủ bởi bụi gai, hòa lẫn với khu rừng đằng sau lưng, trong sự tĩnh lặng cô tịch ấy, càng tỏa ra một cảm giác ma quái đáng sợ.
荊に覆われた別荘の姿は、背後の森と一体化して、静寂の中でいっそう不気味に感じられた。
Đúng như lời Talia và người nông dân đó đã nói, địa hình khu vực xung quanh tòa biệt thự cực kỳ khó định hướng.
ターリアや農夫が語っていたとおり、別荘の周囲の地形は、ひどくわかりづらかった。
Con đường bị chặn đứng bởi đất lở, và bức tường đất cao ngất ấy khiến cho đoạn phía trước trở thành ngõ cụt.
道が土砂崩れで途切れたり、大きな段差で行き止まりになっていたりする。
Kết quả là sau khi tiêu tốn một khoảng thời gian nhiều gấp mấy lần dự kiến, Huey và Dalian cuối cùng mới có thể đặt chân được tới biệt thự.
結局、予想の何倍もの時間をかけて、ヒューイたちはようやく別荘の前に辿り着いた。
Và rồi, hai người họ đứng trước cánh cổng và nhăn mặt cau mày.
そして門の前に立つなり、二人は顔をしかめた。
Chiếc cổng sắt được bao quanh bởi một lớp hàng rào cao vút, và ngay ở cả nơi này nữa, cũng có vô số những dây hồng gai cuốn quanh rậm rạp, ngăn cản người ta ra vào.
高い塀に囲まれた鉄製の門。
Chiếc cổng sắt được bao quanh bởi một lớp hàng rào cao vút, và ngay ở cả nơi này nữa, cũng có vô số những dây hồng gai cuốn quanh rậm rạp, ngăn cản người ta ra vào.
そこにも無数の荊が巻きついて、人々の出入りを阻んでいる。