id
int64
1
4.54k
id_order
int64
0
26
story
stringlengths
5
5.36k
question
stringlengths
1
1.38k
answer
stringlengths
1
799
4,485
7
Câu chuyện: Jimmy 2 tuổi. Một ngày nọ, mẹ cậu bé ra ngoài và bố cậu bé chăm sóc cậu. Một người nào đó đã tặng Jimmy một bộ trà nhỏ làm quà và đó là một trong những món đồ chơi yêu thích của cậu bé. Bố cậu bé đang ở trong phòng khách xem bản tin buổi tối. Sau đó, Jimmy mang đến cho bố cậu một tách trà nhỏ. Thực ra, đó chỉ là nước. Sau vài tách trà, bố cậu bé nói với cậu bé, "Jimmy, con là một cậu bé ngoan. Bố yêu con." Sau đó, mẹ của Jimmy về nhà. Bố cậu bắt bà chờ trong phòng khách để xem Jimmy mang đến cho cậu một tách trà. "Đó là điều đáng yêu nhất," cậu nói với vợ mình. Mẹ cậu chờ đợi. Jimmy đi xuống hành lang với một tách trà cho bố cậu. Bà nhìn cậu uống trà và cười. Sau đó bà nói: "Con có biết rằng nơi duy nhất cậu bé đủ cao để lấy nước từ nhà vệ sinh không?"
Cước từ đâu ra?
Thà vệ sinh?
4,485
8
Câu chuyện: Jimmy 2 tuổi. Một ngày nọ, mẹ cậu bé ra ngoài và bố cậu bé chăm sóc cậu. Một người nào đó đã tặng Jimmy một bộ trà nhỏ làm quà và đó là một trong những món đồ chơi yêu thích của cậu bé. Bố cậu bé đang ở trong phòng khách xem bản tin buổi tối. Sau đó, Jimmy mang đến cho bố cậu một tách trà nhỏ. Thực ra, đó chỉ là nước. Sau vài tách trà, bố cậu bé nói với cậu bé, "Jimmy, con là một cậu bé ngoan. Bố yêu con." Sau đó, mẹ của Jimmy về nhà. Bố cậu bắt bà chờ trong phòng khách để xem Jimmy mang đến cho cậu một tách trà. "Đó là điều đáng yêu nhất," cậu nói với vợ mình. Mẹ cậu chờ đợi. Jimmy đi xuống hành lang với một tách trà cho bố cậu. Bà nhìn cậu uống trà và cười. Sau đó bà nói: "Con có biết rằng nơi duy nhất cậu bé đủ cao để lấy nước từ nhà vệ sinh không?"
Tại sao cậu bé lấy nước từ đó?
Đó là nơi duy nhất cậu bé đủ cao để lấy nước từ
4,485
9
Câu chuyện: Jimmy 2 tuổi. Một ngày nọ, mẹ cậu bé ra ngoài và bố cậu bé chăm sóc cậu. Một người nào đó đã tặng Jimmy một bộ trà nhỏ làm quà và đó là một trong những món đồ chơi yêu thích của cậu bé. Bố cậu bé đang ở trong phòng khách xem bản tin buổi tối. Sau đó, Jimmy mang đến cho bố cậu một tách trà nhỏ. Thực ra, đó chỉ là nước. Sau vài tách trà, bố cậu bé nói với cậu bé, "Jimmy, con là một cậu bé ngoan. Bố yêu con." Sau đó, mẹ của Jimmy về nhà. Bố cậu bắt bà chờ trong phòng khách để xem Jimmy mang đến cho cậu một tách trà. "Đó là điều đáng yêu nhất," cậu nói với vợ mình. Mẹ cậu chờ đợi. Jimmy đi xuống hành lang với một tách trà cho bố cậu. Bà nhìn cậu uống trà và cười. Sau đó bà nói: "Con có biết rằng nơi duy nhất cậu bé đủ cao để lấy nước từ nhà vệ sinh không?"
Ai đã tìm ra nó từ đâu?
Mẹ đã làm thế.
4,485
10
Câu chuyện: Jimmy 2 tuổi. Một ngày nọ, mẹ cậu bé ra ngoài và bố cậu bé chăm sóc cậu. Một người nào đó đã tặng Jimmy một bộ trà nhỏ làm quà và đó là một trong những món đồ chơi yêu thích của cậu bé. Bố cậu bé đang ở trong phòng khách xem bản tin buổi tối. Sau đó, Jimmy mang đến cho bố cậu một tách trà nhỏ. Thực ra, đó chỉ là nước. Sau vài tách trà, bố cậu bé nói với cậu bé, "Jimmy, con là một cậu bé ngoan. Bố yêu con." Sau đó, mẹ của Jimmy về nhà. Bố cậu bắt bà chờ trong phòng khách để xem Jimmy mang đến cho cậu một tách trà. "Đó là điều đáng yêu nhất," cậu nói với vợ mình. Mẹ cậu chờ đợi. Jimmy đi xuống hành lang với một tách trà cho bố cậu. Bà nhìn cậu uống trà và cười. Sau đó bà nói: "Con có biết rằng nơi duy nhất cậu bé đủ cao để lấy nước từ nhà vệ sinh không?"
Tại sao mẹ cậu bé lại cười?
Bà đã nhìn cậu bé uống nó.
4,485
11
Câu chuyện: Jimmy 2 tuổi. Một ngày nọ, mẹ cậu bé ra ngoài và bố cậu bé chăm sóc cậu. Một người nào đó đã tặng Jimmy một bộ trà nhỏ làm quà và đó là một trong những món đồ chơi yêu thích của cậu bé. Bố cậu bé đang ở trong phòng khách xem bản tin buổi tối. Sau đó, Jimmy mang đến cho bố cậu một tách trà nhỏ. Thực ra, đó chỉ là nước. Sau vài tách trà, bố cậu bé nói với cậu bé, "Jimmy, con là một cậu bé ngoan. Bố yêu con." Sau đó, mẹ của Jimmy về nhà. Bố cậu bắt bà chờ trong phòng khách để xem Jimmy mang đến cho cậu một tách trà. "Đó là điều đáng yêu nhất," cậu nói với vợ mình. Mẹ cậu chờ đợi. Jimmy đi xuống hành lang với một tách trà cho bố cậu. Bà nhìn cậu uống trà và cười. Sau đó bà nói: "Con có biết rằng nơi duy nhất cậu bé đủ cao để lấy nước từ nhà vệ sinh không?"
Ông bố nghĩ ai là một đứa trẻ ngoan?
Jimmy
4,485
12
Câu chuyện: Jimmy 2 tuổi. Một ngày nọ, mẹ cậu bé ra ngoài và bố cậu bé chăm sóc cậu. Một người nào đó đã tặng Jimmy một bộ trà nhỏ làm quà và đó là một trong những món đồ chơi yêu thích của cậu bé. Bố cậu bé đang ở trong phòng khách xem bản tin buổi tối. Sau đó, Jimmy mang đến cho bố cậu một tách trà nhỏ. Thực ra, đó chỉ là nước. Sau vài tách trà, bố cậu bé nói với cậu bé, "Jimmy, con là một cậu bé ngoan. Bố yêu con." Sau đó, mẹ của Jimmy về nhà. Bố cậu bắt bà chờ trong phòng khách để xem Jimmy mang đến cho cậu một tách trà. "Đó là điều đáng yêu nhất," cậu nói với vợ mình. Mẹ cậu chờ đợi. Jimmy đi xuống hành lang với một tách trà cho bố cậu. Bà nhìn cậu uống trà và cười. Sau đó bà nói: "Con có biết rằng nơi duy nhất cậu bé đủ cao để lấy nước từ nhà vệ sinh không?"
Cậu bé lấy bộ trà này như thế nào?
Một người nào đó đã tặng cậu bé một bộ trà nhỏ làm quà
4,486
0
Câu chuyện: CHƯƠNG VI Maraton dành ba tiếng rưỡi sáng hôm đó để họp với uỷ ban được chỉ định để tiếp đón ông, và trong ba tiếng rưỡi đó ông cảm thấy chán ngấy. Mọi người đều có nhiều điều để nói ngoại trừ Richard Graveling, người ngồi ở cuối bàn với hai cánh tay khoanh lại và cau có. Người duy nhất không hé môi trong suốt thời gian đó là chính Maraton. Peter Dale, thành viên của Hội đồng Lao động Newcastle, là người đầu tiên đưa ra lời kêu gọi trực tiếp. Ông là một người kiên cường, khắc nghiệt, với đôi lông mày và bộ râu xám rậm rạp. Ông đã từng là thành viên của Nghị viện vài năm và được coi là lãnh đạo thực tế của đảng. "Chúng tôi đã nghe rất nhiều về anh, Maraton," ông tuyên bố, "về phương pháp chiến đấu tốt và tài phát biểu của anh. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ nghe nhiều hơn về điều đó ở Manchester. Chúng tôi, có thể nói, là những người xa lạ, nhưng có một điều tôi sẽ nói với anh, và đó là anh là một người biết lắng nghe. Anh đã nghe tất cả những gì chúng tôi có thể nói và anh hầu như không đưa ra nhận xét nào. Anh sẽ không phản đối việc tôi nói rằng chúng tôi đang mong đợi điều gì đó từ anh, không phải là khả năng lãnh đạo?" Maraton liếc xuống bàn. Có năm người đàn ông ngồi đó, và, hơi khác với tất cả, David Ross, người đã từ chối bị lay chuyển. Chỉ trừ anh, họ là những người đàn ông no đủ và có vẻ ngoài tươm tất. Maraton đã nghiên cứu họ cẩn thận qua đôi mắt nhắm hờ trong suốt thời gian họ gặp gỡ, và càng nghiên cứu họ, anh càng thất vọng. Không có ai trong số họ có đôi mắt của một kẻ mơ mộng. Không có ai trong số họ có vẻ có khả năng xử lý bất kỳ chủ đề nào ngoài quan điểm thực tế và hoàn toàn của chính mình.
Ai cau có trên mặt?
Richard Graveling
4,486
1
Câu chuyện: CHƯƠNG VI Maraton dành ba tiếng rưỡi sáng hôm đó để họp với uỷ ban được chỉ định để tiếp đón ông, và trong ba tiếng rưỡi đó ông cảm thấy chán ngấy. Mọi người đều có nhiều điều để nói ngoại trừ Richard Graveling, người ngồi ở cuối bàn với hai cánh tay khoanh lại và cau có. Người duy nhất không hé môi trong suốt thời gian đó là chính Maraton. Peter Dale, thành viên của Hội đồng Lao động Newcastle, là người đầu tiên đưa ra lời kêu gọi trực tiếp. Ông là một người kiên cường, khắc nghiệt, với đôi lông mày và bộ râu xám rậm rạp. Ông đã từng là thành viên của Nghị viện vài năm và được coi là lãnh đạo thực tế của đảng. "Chúng tôi đã nghe rất nhiều về anh, Maraton," ông tuyên bố, "về phương pháp chiến đấu tốt và tài phát biểu của anh. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ nghe nhiều hơn về điều đó ở Manchester. Chúng tôi, có thể nói, là những người xa lạ, nhưng có một điều tôi sẽ nói với anh, và đó là anh là một người biết lắng nghe. Anh đã nghe tất cả những gì chúng tôi có thể nói và anh hầu như không đưa ra nhận xét nào. Anh sẽ không phản đối việc tôi nói rằng chúng tôi đang mong đợi điều gì đó từ anh, không phải là khả năng lãnh đạo?" Maraton liếc xuống bàn. Có năm người đàn ông ngồi đó, và, hơi khác với tất cả, David Ross, người đã từ chối bị lay chuyển. Chỉ trừ anh, họ là những người đàn ông no đủ và có vẻ ngoài tươm tất. Maraton đã nghiên cứu họ cẩn thận qua đôi mắt nhắm hờ trong suốt thời gian họ gặp gỡ, và càng nghiên cứu họ, anh càng thất vọng. Không có ai trong số họ có đôi mắt của một kẻ mơ mộng. Không có ai trong số họ có vẻ có khả năng xử lý bất kỳ chủ đề nào ngoài quan điểm thực tế và hoàn toàn của chính mình.
Ông ta ở đâu?
Anh ta ngồi ở cuối bàn
4,486
2
Câu chuyện: CHƯƠNG VI Maraton dành ba tiếng rưỡi sáng hôm đó để họp với uỷ ban được chỉ định để tiếp đón ông, và trong ba tiếng rưỡi đó ông cảm thấy chán ngấy. Mọi người đều có nhiều điều để nói ngoại trừ Richard Graveling, người ngồi ở cuối bàn với hai cánh tay khoanh lại và cau có. Người duy nhất không hé môi trong suốt thời gian đó là chính Maraton. Peter Dale, thành viên của Hội đồng Lao động Newcastle, là người đầu tiên đưa ra lời kêu gọi trực tiếp. Ông là một người kiên cường, khắc nghiệt, với đôi lông mày và bộ râu xám rậm rạp. Ông đã từng là thành viên của Nghị viện vài năm và được coi là lãnh đạo thực tế của đảng. "Chúng tôi đã nghe rất nhiều về anh, Maraton," ông tuyên bố, "về phương pháp chiến đấu tốt và tài phát biểu của anh. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ nghe nhiều hơn về điều đó ở Manchester. Chúng tôi, có thể nói, là những người xa lạ, nhưng có một điều tôi sẽ nói với anh, và đó là anh là một người biết lắng nghe. Anh đã nghe tất cả những gì chúng tôi có thể nói và anh hầu như không đưa ra nhận xét nào. Anh sẽ không phản đối việc tôi nói rằng chúng tôi đang mong đợi điều gì đó từ anh, không phải là khả năng lãnh đạo?" Maraton liếc xuống bàn. Có năm người đàn ông ngồi đó, và, hơi khác với tất cả, David Ross, người đã từ chối bị lay chuyển. Chỉ trừ anh, họ là những người đàn ông no đủ và có vẻ ngoài tươm tất. Maraton đã nghiên cứu họ cẩn thận qua đôi mắt nhắm hờ trong suốt thời gian họ gặp gỡ, và càng nghiên cứu họ, anh càng thất vọng. Không có ai trong số họ có đôi mắt của một kẻ mơ mộng. Không có ai trong số họ có vẻ có khả năng xử lý bất kỳ chủ đề nào ngoài quan điểm thực tế và hoàn toàn của chính mình.
Peter Dale là ai?
Thành viên Lao động Newcastle
4,486
3
Câu chuyện: CHƯƠNG VI Maraton dành ba tiếng rưỡi sáng hôm đó để họp với uỷ ban được chỉ định để tiếp đón ông, và trong ba tiếng rưỡi đó ông cảm thấy chán ngấy. Mọi người đều có nhiều điều để nói ngoại trừ Richard Graveling, người ngồi ở cuối bàn với hai cánh tay khoanh lại và cau có. Người duy nhất không hé môi trong suốt thời gian đó là chính Maraton. Peter Dale, thành viên của Hội đồng Lao động Newcastle, là người đầu tiên đưa ra lời kêu gọi trực tiếp. Ông là một người kiên cường, khắc nghiệt, với đôi lông mày và bộ râu xám rậm rạp. Ông đã từng là thành viên của Nghị viện vài năm và được coi là lãnh đạo thực tế của đảng. "Chúng tôi đã nghe rất nhiều về anh, Maraton," ông tuyên bố, "về phương pháp chiến đấu tốt và tài phát biểu của anh. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ nghe nhiều hơn về điều đó ở Manchester. Chúng tôi, có thể nói, là những người xa lạ, nhưng có một điều tôi sẽ nói với anh, và đó là anh là một người biết lắng nghe. Anh đã nghe tất cả những gì chúng tôi có thể nói và anh hầu như không đưa ra nhận xét nào. Anh sẽ không phản đối việc tôi nói rằng chúng tôi đang mong đợi điều gì đó từ anh, không phải là khả năng lãnh đạo?" Maraton liếc xuống bàn. Có năm người đàn ông ngồi đó, và, hơi khác với tất cả, David Ross, người đã từ chối bị lay chuyển. Chỉ trừ anh, họ là những người đàn ông no đủ và có vẻ ngoài tươm tất. Maraton đã nghiên cứu họ cẩn thận qua đôi mắt nhắm hờ trong suốt thời gian họ gặp gỡ, và càng nghiên cứu họ, anh càng thất vọng. Không có ai trong số họ có đôi mắt của một kẻ mơ mộng. Không có ai trong số họ có vẻ có khả năng xử lý bất kỳ chủ đề nào ngoài quan điểm thực tế và hoàn toàn của chính mình.
Tóc của anh ta màu gì?
D râu của anh ta màu xám đến mức có lẽ là màu xám
4,486
4
Câu chuyện: CHƯƠNG VI Maraton dành ba tiếng rưỡi sáng hôm đó để họp với uỷ ban được chỉ định để tiếp đón ông, và trong ba tiếng rưỡi đó ông cảm thấy chán ngấy. Mọi người đều có nhiều điều để nói ngoại trừ Richard Graveling, người ngồi ở cuối bàn với hai cánh tay khoanh lại và cau có. Người duy nhất không hé môi trong suốt thời gian đó là chính Maraton. Peter Dale, thành viên của Hội đồng Lao động Newcastle, là người đầu tiên đưa ra lời kêu gọi trực tiếp. Ông là một người kiên cường, khắc nghiệt, với đôi lông mày và bộ râu xám rậm rạp. Ông đã từng là thành viên của Nghị viện vài năm và được coi là lãnh đạo thực tế của đảng. "Chúng tôi đã nghe rất nhiều về anh, Maraton," ông tuyên bố, "về phương pháp chiến đấu tốt và tài phát biểu của anh. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ nghe nhiều hơn về điều đó ở Manchester. Chúng tôi, có thể nói, là những người xa lạ, nhưng có một điều tôi sẽ nói với anh, và đó là anh là một người biết lắng nghe. Anh đã nghe tất cả những gì chúng tôi có thể nói và anh hầu như không đưa ra nhận xét nào. Anh sẽ không phản đối việc tôi nói rằng chúng tôi đang mong đợi điều gì đó từ anh, không phải là khả năng lãnh đạo?" Maraton liếc xuống bàn. Có năm người đàn ông ngồi đó, và, hơi khác với tất cả, David Ross, người đã từ chối bị lay chuyển. Chỉ trừ anh, họ là những người đàn ông no đủ và có vẻ ngoài tươm tất. Maraton đã nghiên cứu họ cẩn thận qua đôi mắt nhắm hờ trong suốt thời gian họ gặp gỡ, và càng nghiên cứu họ, anh càng thất vọng. Không có ai trong số họ có đôi mắt của một kẻ mơ mộng. Không có ai trong số họ có vẻ có khả năng xử lý bất kỳ chủ đề nào ngoài quan điểm thực tế và hoàn toàn của chính mình.
Anh ta là thành viên của đảng nào trong vài năm?
Hội đồng Nghị viện
4,486
5
Câu chuyện: CHƯƠNG VI Maraton dành ba tiếng rưỡi sáng hôm đó để họp với uỷ ban được chỉ định để tiếp đón ông, và trong ba tiếng rưỡi đó ông cảm thấy chán ngấy. Mọi người đều có nhiều điều để nói ngoại trừ Richard Graveling, người ngồi ở cuối bàn với hai cánh tay khoanh lại và cau có. Người duy nhất không hé môi trong suốt thời gian đó là chính Maraton. Peter Dale, thành viên của Hội đồng Lao động Newcastle, là người đầu tiên đưa ra lời kêu gọi trực tiếp. Ông là một người kiên cường, khắc nghiệt, với đôi lông mày và bộ râu xám rậm rạp. Ông đã từng là thành viên của Nghị viện vài năm và được coi là lãnh đạo thực tế của đảng. "Chúng tôi đã nghe rất nhiều về anh, Maraton," ông tuyên bố, "về phương pháp chiến đấu tốt và tài phát biểu của anh. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ nghe nhiều hơn về điều đó ở Manchester. Chúng tôi, có thể nói, là những người xa lạ, nhưng có một điều tôi sẽ nói với anh, và đó là anh là một người biết lắng nghe. Anh đã nghe tất cả những gì chúng tôi có thể nói và anh hầu như không đưa ra nhận xét nào. Anh sẽ không phản đối việc tôi nói rằng chúng tôi đang mong đợi điều gì đó từ anh, không phải là khả năng lãnh đạo?" Maraton liếc xuống bàn. Có năm người đàn ông ngồi đó, và, hơi khác với tất cả, David Ross, người đã từ chối bị lay chuyển. Chỉ trừ anh, họ là những người đàn ông no đủ và có vẻ ngoài tươm tất. Maraton đã nghiên cứu họ cẩn thận qua đôi mắt nhắm hờ trong suốt thời gian họ gặp gỡ, và càng nghiên cứu họ, anh càng thất vọng. Không có ai trong số họ có đôi mắt của một kẻ mơ mộng. Không có ai trong số họ có vẻ có khả năng xử lý bất kỳ chủ đề nào ngoài quan điểm thực tế và hoàn toàn của chính mình.
Anh ta đã nói gì với Maraton?
Chúng tôi đã nghe rất nhiều về anh, anh Maraton,
4,486
6
Câu chuyện: CHƯƠNG VI Maraton dành ba tiếng rưỡi sáng hôm đó để họp với uỷ ban được chỉ định để tiếp đón ông, và trong ba tiếng rưỡi đó ông cảm thấy chán ngấy. Mọi người đều có nhiều điều để nói ngoại trừ Richard Graveling, người ngồi ở cuối bàn với hai cánh tay khoanh lại và cau có. Người duy nhất không hé môi trong suốt thời gian đó là chính Maraton. Peter Dale, thành viên của Hội đồng Lao động Newcastle, là người đầu tiên đưa ra lời kêu gọi trực tiếp. Ông là một người kiên cường, khắc nghiệt, với đôi lông mày và bộ râu xám rậm rạp. Ông đã từng là thành viên của Nghị viện vài năm và được coi là lãnh đạo thực tế của đảng. "Chúng tôi đã nghe rất nhiều về anh, Maraton," ông tuyên bố, "về phương pháp chiến đấu tốt và tài phát biểu của anh. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ nghe nhiều hơn về điều đó ở Manchester. Chúng tôi, có thể nói, là những người xa lạ, nhưng có một điều tôi sẽ nói với anh, và đó là anh là một người biết lắng nghe. Anh đã nghe tất cả những gì chúng tôi có thể nói và anh hầu như không đưa ra nhận xét nào. Anh sẽ không phản đối việc tôi nói rằng chúng tôi đang mong đợi điều gì đó từ anh, không phải là khả năng lãnh đạo?" Maraton liếc xuống bàn. Có năm người đàn ông ngồi đó, và, hơi khác với tất cả, David Ross, người đã từ chối bị lay chuyển. Chỉ trừ anh, họ là những người đàn ông no đủ và có vẻ ngoài tươm tất. Maraton đã nghiên cứu họ cẩn thận qua đôi mắt nhắm hờ trong suốt thời gian họ gặp gỡ, và càng nghiên cứu họ, anh càng thất vọng. Không có ai trong số họ có đôi mắt của một kẻ mơ mộng. Không có ai trong số họ có vẻ có khả năng xử lý bất kỳ chủ đề nào ngoài quan điểm thực tế và hoàn toàn của chính mình.
Maraton đã tham dự cuộc họp trong bao lâu?
3 12 giờ
4,486
7
Câu chuyện: CHƯƠNG VI Maraton dành ba tiếng rưỡi sáng hôm đó để họp với uỷ ban được chỉ định để tiếp đón ông, và trong ba tiếng rưỡi đó ông cảm thấy chán ngấy. Mọi người đều có nhiều điều để nói ngoại trừ Richard Graveling, người ngồi ở cuối bàn với hai cánh tay khoanh lại và cau có. Người duy nhất không hé môi trong suốt thời gian đó là chính Maraton. Peter Dale, thành viên của Hội đồng Lao động Newcastle, là người đầu tiên đưa ra lời kêu gọi trực tiếp. Ông là một người kiên cường, khắc nghiệt, với đôi lông mày và bộ râu xám rậm rạp. Ông đã từng là thành viên của Nghị viện vài năm và được coi là lãnh đạo thực tế của đảng. "Chúng tôi đã nghe rất nhiều về anh, Maraton," ông tuyên bố, "về phương pháp chiến đấu tốt và tài phát biểu của anh. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ nghe nhiều hơn về điều đó ở Manchester. Chúng tôi, có thể nói, là những người xa lạ, nhưng có một điều tôi sẽ nói với anh, và đó là anh là một người biết lắng nghe. Anh đã nghe tất cả những gì chúng tôi có thể nói và anh hầu như không đưa ra nhận xét nào. Anh sẽ không phản đối việc tôi nói rằng chúng tôi đang mong đợi điều gì đó từ anh, không phải là khả năng lãnh đạo?" Maraton liếc xuống bàn. Có năm người đàn ông ngồi đó, và, hơi khác với tất cả, David Ross, người đã từ chối bị lay chuyển. Chỉ trừ anh, họ là những người đàn ông no đủ và có vẻ ngoài tươm tất. Maraton đã nghiên cứu họ cẩn thận qua đôi mắt nhắm hờ trong suốt thời gian họ gặp gỡ, và càng nghiên cứu họ, anh càng thất vọng. Không có ai trong số họ có đôi mắt của một kẻ mơ mộng. Không có ai trong số họ có vẻ có khả năng xử lý bất kỳ chủ đề nào ngoài quan điểm thực tế và hoàn toàn của chính mình.
Ai là người duy nhất không nói gì nhiều?
Richard Graveling
4,486
8
Câu chuyện: CHƯƠNG VI Maraton dành ba tiếng rưỡi sáng hôm đó để họp với uỷ ban được chỉ định để tiếp đón ông, và trong ba tiếng rưỡi đó ông cảm thấy chán ngấy. Mọi người đều có nhiều điều để nói ngoại trừ Richard Graveling, người ngồi ở cuối bàn với hai cánh tay khoanh lại và cau có. Người duy nhất không hé môi trong suốt thời gian đó là chính Maraton. Peter Dale, thành viên của Hội đồng Lao động Newcastle, là người đầu tiên đưa ra lời kêu gọi trực tiếp. Ông là một người kiên cường, khắc nghiệt, với đôi lông mày và bộ râu xám rậm rạp. Ông đã từng là thành viên của Nghị viện vài năm và được coi là lãnh đạo thực tế của đảng. "Chúng tôi đã nghe rất nhiều về anh, Maraton," ông tuyên bố, "về phương pháp chiến đấu tốt và tài phát biểu của anh. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ nghe nhiều hơn về điều đó ở Manchester. Chúng tôi, có thể nói, là những người xa lạ, nhưng có một điều tôi sẽ nói với anh, và đó là anh là một người biết lắng nghe. Anh đã nghe tất cả những gì chúng tôi có thể nói và anh hầu như không đưa ra nhận xét nào. Anh sẽ không phản đối việc tôi nói rằng chúng tôi đang mong đợi điều gì đó từ anh, không phải là khả năng lãnh đạo?" Maraton liếc xuống bàn. Có năm người đàn ông ngồi đó, và, hơi khác với tất cả, David Ross, người đã từ chối bị lay chuyển. Chỉ trừ anh, họ là những người đàn ông no đủ và có vẻ ngoài tươm tất. Maraton đã nghiên cứu họ cẩn thận qua đôi mắt nhắm hờ trong suốt thời gian họ gặp gỡ, và càng nghiên cứu họ, anh càng thất vọng. Không có ai trong số họ có đôi mắt của một kẻ mơ mộng. Không có ai trong số họ có vẻ có khả năng xử lý bất kỳ chủ đề nào ngoài quan điểm thực tế và hoàn toàn của chính mình.
Maraton có quà tặng gì?
Tiếng nói
4,486
9
Câu chuyện: CHƯƠNG VI Maraton dành ba tiếng rưỡi sáng hôm đó để họp với uỷ ban được chỉ định để tiếp đón ông, và trong ba tiếng rưỡi đó ông cảm thấy chán ngấy. Mọi người đều có nhiều điều để nói ngoại trừ Richard Graveling, người ngồi ở cuối bàn với hai cánh tay khoanh lại và cau có. Người duy nhất không hé môi trong suốt thời gian đó là chính Maraton. Peter Dale, thành viên của Hội đồng Lao động Newcastle, là người đầu tiên đưa ra lời kêu gọi trực tiếp. Ông là một người kiên cường, khắc nghiệt, với đôi lông mày và bộ râu xám rậm rạp. Ông đã từng là thành viên của Nghị viện vài năm và được coi là lãnh đạo thực tế của đảng. "Chúng tôi đã nghe rất nhiều về anh, Maraton," ông tuyên bố, "về phương pháp chiến đấu tốt và tài phát biểu của anh. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ nghe nhiều hơn về điều đó ở Manchester. Chúng tôi, có thể nói, là những người xa lạ, nhưng có một điều tôi sẽ nói với anh, và đó là anh là một người biết lắng nghe. Anh đã nghe tất cả những gì chúng tôi có thể nói và anh hầu như không đưa ra nhận xét nào. Anh sẽ không phản đối việc tôi nói rằng chúng tôi đang mong đợi điều gì đó từ anh, không phải là khả năng lãnh đạo?" Maraton liếc xuống bàn. Có năm người đàn ông ngồi đó, và, hơi khác với tất cả, David Ross, người đã từ chối bị lay chuyển. Chỉ trừ anh, họ là những người đàn ông no đủ và có vẻ ngoài tươm tất. Maraton đã nghiên cứu họ cẩn thận qua đôi mắt nhắm hờ trong suốt thời gian họ gặp gỡ, và càng nghiên cứu họ, anh càng thất vọng. Không có ai trong số họ có đôi mắt của một kẻ mơ mộng. Không có ai trong số họ có vẻ có khả năng xử lý bất kỳ chủ đề nào ngoài quan điểm thực tế và hoàn toàn của chính mình.
Và họ hy vọng được nghe thêm về anh ta ở đâu?
ở Manchester
4,486
10
Câu chuyện: CHƯƠNG VI Maraton dành ba tiếng rưỡi sáng hôm đó để họp với uỷ ban được chỉ định để tiếp đón ông, và trong ba tiếng rưỡi đó ông cảm thấy chán ngấy. Mọi người đều có nhiều điều để nói ngoại trừ Richard Graveling, người ngồi ở cuối bàn với hai cánh tay khoanh lại và cau có. Người duy nhất không hé môi trong suốt thời gian đó là chính Maraton. Peter Dale, thành viên của Hội đồng Lao động Newcastle, là người đầu tiên đưa ra lời kêu gọi trực tiếp. Ông là một người kiên cường, khắc nghiệt, với đôi lông mày và bộ râu xám rậm rạp. Ông đã từng là thành viên của Nghị viện vài năm và được coi là lãnh đạo thực tế của đảng. "Chúng tôi đã nghe rất nhiều về anh, Maraton," ông tuyên bố, "về phương pháp chiến đấu tốt và tài phát biểu của anh. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ nghe nhiều hơn về điều đó ở Manchester. Chúng tôi, có thể nói, là những người xa lạ, nhưng có một điều tôi sẽ nói với anh, và đó là anh là một người biết lắng nghe. Anh đã nghe tất cả những gì chúng tôi có thể nói và anh hầu như không đưa ra nhận xét nào. Anh sẽ không phản đối việc tôi nói rằng chúng tôi đang mong đợi điều gì đó từ anh, không phải là khả năng lãnh đạo?" Maraton liếc xuống bàn. Có năm người đàn ông ngồi đó, và, hơi khác với tất cả, David Ross, người đã từ chối bị lay chuyển. Chỉ trừ anh, họ là những người đàn ông no đủ và có vẻ ngoài tươm tất. Maraton đã nghiên cứu họ cẩn thận qua đôi mắt nhắm hờ trong suốt thời gian họ gặp gỡ, và càng nghiên cứu họ, anh càng thất vọng. Không có ai trong số họ có đôi mắt của một kẻ mơ mộng. Không có ai trong số họ có vẻ có khả năng xử lý bất kỳ chủ đề nào ngoài quan điểm thực tế và hoàn toàn của chính mình.
Họ mong đợi điều gì từ anh ta?
Những người ở bàn
4,486
11
Câu chuyện: CHƯƠNG VI Maraton dành ba tiếng rưỡi sáng hôm đó để họp với uỷ ban được chỉ định để tiếp đón ông, và trong ba tiếng rưỡi đó ông cảm thấy chán ngấy. Mọi người đều có nhiều điều để nói ngoại trừ Richard Graveling, người ngồi ở cuối bàn với hai cánh tay khoanh lại và cau có. Người duy nhất không hé môi trong suốt thời gian đó là chính Maraton. Peter Dale, thành viên của Hội đồng Lao động Newcastle, là người đầu tiên đưa ra lời kêu gọi trực tiếp. Ông là một người kiên cường, khắc nghiệt, với đôi lông mày và bộ râu xám rậm rạp. Ông đã từng là thành viên của Nghị viện vài năm và được coi là lãnh đạo thực tế của đảng. "Chúng tôi đã nghe rất nhiều về anh, Maraton," ông tuyên bố, "về phương pháp chiến đấu tốt và tài phát biểu của anh. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ nghe nhiều hơn về điều đó ở Manchester. Chúng tôi, có thể nói, là những người xa lạ, nhưng có một điều tôi sẽ nói với anh, và đó là anh là một người biết lắng nghe. Anh đã nghe tất cả những gì chúng tôi có thể nói và anh hầu như không đưa ra nhận xét nào. Anh sẽ không phản đối việc tôi nói rằng chúng tôi đang mong đợi điều gì đó từ anh, không phải là khả năng lãnh đạo?" Maraton liếc xuống bàn. Có năm người đàn ông ngồi đó, và, hơi khác với tất cả, David Ross, người đã từ chối bị lay chuyển. Chỉ trừ anh, họ là những người đàn ông no đủ và có vẻ ngoài tươm tất. Maraton đã nghiên cứu họ cẩn thận qua đôi mắt nhắm hờ trong suốt thời gian họ gặp gỡ, và càng nghiên cứu họ, anh càng thất vọng. Không có ai trong số họ có đôi mắt của một kẻ mơ mộng. Không có ai trong số họ có vẻ có khả năng xử lý bất kỳ chủ đề nào ngoài quan điểm thực tế và hoàn toàn của chính mình.
Maraton đã nghiên cứu gì với đôi mắt mở hờ?
Đôi mắt của một kẻ mơ mộng
4,486
12
Câu chuyện: CHƯƠNG VI Maraton dành ba tiếng rưỡi sáng hôm đó để họp với uỷ ban được chỉ định để tiếp đón ông, và trong ba tiếng rưỡi đó ông cảm thấy chán ngấy. Mọi người đều có nhiều điều để nói ngoại trừ Richard Graveling, người ngồi ở cuối bàn với hai cánh tay khoanh lại và cau có. Người duy nhất không hé môi trong suốt thời gian đó là chính Maraton. Peter Dale, thành viên của Hội đồng Lao động Newcastle, là người đầu tiên đưa ra lời kêu gọi trực tiếp. Ông là một người kiên cường, khắc nghiệt, với đôi lông mày và bộ râu xám rậm rạp. Ông đã từng là thành viên của Nghị viện vài năm và được coi là lãnh đạo thực tế của đảng. "Chúng tôi đã nghe rất nhiều về anh, Maraton," ông tuyên bố, "về phương pháp chiến đấu tốt và tài phát biểu của anh. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ nghe nhiều hơn về điều đó ở Manchester. Chúng tôi, có thể nói, là những người xa lạ, nhưng có một điều tôi sẽ nói với anh, và đó là anh là một người biết lắng nghe. Anh đã nghe tất cả những gì chúng tôi có thể nói và anh hầu như không đưa ra nhận xét nào. Anh sẽ không phản đối việc tôi nói rằng chúng tôi đang mong đợi điều gì đó từ anh, không phải là khả năng lãnh đạo?" Maraton liếc xuống bàn. Có năm người đàn ông ngồi đó, và, hơi khác với tất cả, David Ross, người đã từ chối bị lay chuyển. Chỉ trừ anh, họ là những người đàn ông no đủ và có vẻ ngoài tươm tất. Maraton đã nghiên cứu họ cẩn thận qua đôi mắt nhắm hờ trong suốt thời gian họ gặp gỡ, và càng nghiên cứu họ, anh càng thất vọng. Không có ai trong số họ có đôi mắt của một kẻ mơ mộng. Không có ai trong số họ có vẻ có khả năng xử lý bất kỳ chủ đề nào ngoài quan điểm thực tế và hoàn toàn của chính mình.
Anh ta cảm thấy như thế nào?
Không
4,486
13
Câu chuyện: CHƯƠNG VI Maraton dành ba tiếng rưỡi sáng hôm đó để họp với uỷ ban được chỉ định để tiếp đón ông, và trong ba tiếng rưỡi đó ông cảm thấy chán ngấy. Mọi người đều có nhiều điều để nói ngoại trừ Richard Graveling, người ngồi ở cuối bàn với hai cánh tay khoanh lại và cau có. Người duy nhất không hé môi trong suốt thời gian đó là chính Maraton. Peter Dale, thành viên của Hội đồng Lao động Newcastle, là người đầu tiên đưa ra lời kêu gọi trực tiếp. Ông là một người kiên cường, khắc nghiệt, với đôi lông mày và bộ râu xám rậm rạp. Ông đã từng là thành viên của Nghị viện vài năm và được coi là lãnh đạo thực tế của đảng. "Chúng tôi đã nghe rất nhiều về anh, Maraton," ông tuyên bố, "về phương pháp chiến đấu tốt và tài phát biểu của anh. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ nghe nhiều hơn về điều đó ở Manchester. Chúng tôi, có thể nói, là những người xa lạ, nhưng có một điều tôi sẽ nói với anh, và đó là anh là một người biết lắng nghe. Anh đã nghe tất cả những gì chúng tôi có thể nói và anh hầu như không đưa ra nhận xét nào. Anh sẽ không phản đối việc tôi nói rằng chúng tôi đang mong đợi điều gì đó từ anh, không phải là khả năng lãnh đạo?" Maraton liếc xuống bàn. Có năm người đàn ông ngồi đó, và, hơi khác với tất cả, David Ross, người đã từ chối bị lay chuyển. Chỉ trừ anh, họ là những người đàn ông no đủ và có vẻ ngoài tươm tất. Maraton đã nghiên cứu họ cẩn thận qua đôi mắt nhắm hờ trong suốt thời gian họ gặp gỡ, và càng nghiên cứu họ, anh càng thất vọng. Không có ai trong số họ có đôi mắt của một kẻ mơ mộng. Không có ai trong số họ có vẻ có khả năng xử lý bất kỳ chủ đề nào ngoài quan điểm thực tế và hoàn toàn của chính mình.
Tại sao?
Không ai có đôi mắt của một kẻ mơ mộng.
4,486
14
Câu chuyện: CHƯƠNG VI Maraton dành ba tiếng rưỡi sáng hôm đó để họp với uỷ ban được chỉ định để tiếp đón ông, và trong ba tiếng rưỡi đó ông cảm thấy chán ngấy. Mọi người đều có nhiều điều để nói ngoại trừ Richard Graveling, người ngồi ở cuối bàn với hai cánh tay khoanh lại và cau có. Người duy nhất không hé môi trong suốt thời gian đó là chính Maraton. Peter Dale, thành viên của Hội đồng Lao động Newcastle, là người đầu tiên đưa ra lời kêu gọi trực tiếp. Ông là một người kiên cường, khắc nghiệt, với đôi lông mày và bộ râu xám rậm rạp. Ông đã từng là thành viên của Nghị viện vài năm và được coi là lãnh đạo thực tế của đảng. "Chúng tôi đã nghe rất nhiều về anh, Maraton," ông tuyên bố, "về phương pháp chiến đấu tốt và tài phát biểu của anh. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ nghe nhiều hơn về điều đó ở Manchester. Chúng tôi, có thể nói, là những người xa lạ, nhưng có một điều tôi sẽ nói với anh, và đó là anh là một người biết lắng nghe. Anh đã nghe tất cả những gì chúng tôi có thể nói và anh hầu như không đưa ra nhận xét nào. Anh sẽ không phản đối việc tôi nói rằng chúng tôi đang mong đợi điều gì đó từ anh, không phải là khả năng lãnh đạo?" Maraton liếc xuống bàn. Có năm người đàn ông ngồi đó, và, hơi khác với tất cả, David Ross, người đã từ chối bị lay chuyển. Chỉ trừ anh, họ là những người đàn ông no đủ và có vẻ ngoài tươm tất. Maraton đã nghiên cứu họ cẩn thận qua đôi mắt nhắm hờ trong suốt thời gian họ gặp gỡ, và càng nghiên cứu họ, anh càng thất vọng. Không có ai trong số họ có đôi mắt của một kẻ mơ mộng. Không có ai trong số họ có vẻ có khả năng xử lý bất kỳ chủ đề nào ngoài quan điểm thực tế và hoàn toàn của chính mình.
Anh ta nghĩ họ có khả năng?
Không
4,486
15
Câu chuyện: CHƯƠNG VI Maraton dành ba tiếng rưỡi sáng hôm đó để họp với uỷ ban được chỉ định để tiếp đón ông, và trong ba tiếng rưỡi đó ông cảm thấy chán ngấy. Mọi người đều có nhiều điều để nói ngoại trừ Richard Graveling, người ngồi ở cuối bàn với hai cánh tay khoanh lại và cau có. Người duy nhất không hé môi trong suốt thời gian đó là chính Maraton. Peter Dale, thành viên của Hội đồng Lao động Newcastle, là người đầu tiên đưa ra lời kêu gọi trực tiếp. Ông là một người kiên cường, khắc nghiệt, với đôi lông mày và bộ râu xám rậm rạp. Ông đã từng là thành viên của Nghị viện vài năm và được coi là lãnh đạo thực tế của đảng. "Chúng tôi đã nghe rất nhiều về anh, Maraton," ông tuyên bố, "về phương pháp chiến đấu tốt và tài phát biểu của anh. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ nghe nhiều hơn về điều đó ở Manchester. Chúng tôi, có thể nói, là những người xa lạ, nhưng có một điều tôi sẽ nói với anh, và đó là anh là một người biết lắng nghe. Anh đã nghe tất cả những gì chúng tôi có thể nói và anh hầu như không đưa ra nhận xét nào. Anh sẽ không phản đối việc tôi nói rằng chúng tôi đang mong đợi điều gì đó từ anh, không phải là khả năng lãnh đạo?" Maraton liếc xuống bàn. Có năm người đàn ông ngồi đó, và, hơi khác với tất cả, David Ross, người đã từ chối bị lay chuyển. Chỉ trừ anh, họ là những người đàn ông no đủ và có vẻ ngoài tươm tất. Maraton đã nghiên cứu họ cẩn thận qua đôi mắt nhắm hờ trong suốt thời gian họ gặp gỡ, và càng nghiên cứu họ, anh càng thất vọng. Không có ai trong số họ có đôi mắt của một kẻ mơ mộng. Không có ai trong số họ có vẻ có khả năng xử lý bất kỳ chủ đề nào ngoài quan điểm thực tế và hoàn toàn của chính mình.
Anh ta nghĩ họ quan tâm đến điều gì?
Cái nhìn thực tế và thực tế của họ.
4,486
16
Câu chuyện: CHƯƠNG VI Maraton dành ba tiếng rưỡi sáng hôm đó để họp với uỷ ban được chỉ định để tiếp đón ông, và trong ba tiếng rưỡi đó ông cảm thấy chán ngấy. Mọi người đều có nhiều điều để nói ngoại trừ Richard Graveling, người ngồi ở cuối bàn với hai cánh tay khoanh lại và cau có. Người duy nhất không hé môi trong suốt thời gian đó là chính Maraton. Peter Dale, thành viên của Hội đồng Lao động Newcastle, là người đầu tiên đưa ra lời kêu gọi trực tiếp. Ông là một người kiên cường, khắc nghiệt, với đôi lông mày và bộ râu xám rậm rạp. Ông đã từng là thành viên của Nghị viện vài năm và được coi là lãnh đạo thực tế của đảng. "Chúng tôi đã nghe rất nhiều về anh, Maraton," ông tuyên bố, "về phương pháp chiến đấu tốt và tài phát biểu của anh. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ nghe nhiều hơn về điều đó ở Manchester. Chúng tôi, có thể nói, là những người xa lạ, nhưng có một điều tôi sẽ nói với anh, và đó là anh là một người biết lắng nghe. Anh đã nghe tất cả những gì chúng tôi có thể nói và anh hầu như không đưa ra nhận xét nào. Anh sẽ không phản đối việc tôi nói rằng chúng tôi đang mong đợi điều gì đó từ anh, không phải là khả năng lãnh đạo?" Maraton liếc xuống bàn. Có năm người đàn ông ngồi đó, và, hơi khác với tất cả, David Ross, người đã từ chối bị lay chuyển. Chỉ trừ anh, họ là những người đàn ông no đủ và có vẻ ngoài tươm tất. Maraton đã nghiên cứu họ cẩn thận qua đôi mắt nhắm hờ trong suốt thời gian họ gặp gỡ, và càng nghiên cứu họ, anh càng thất vọng. Không có ai trong số họ có đôi mắt của một kẻ mơ mộng. Không có ai trong số họ có vẻ có khả năng xử lý bất kỳ chủ đề nào ngoài quan điểm thực tế và hoàn toàn của chính mình.
Ai là người có vẻ ảm đạm?
Peter Dale
4,486
17
Câu chuyện: CHƯƠNG VI Maraton dành ba tiếng rưỡi sáng hôm đó để họp với uỷ ban được chỉ định để tiếp đón ông, và trong ba tiếng rưỡi đó ông cảm thấy chán ngấy. Mọi người đều có nhiều điều để nói ngoại trừ Richard Graveling, người ngồi ở cuối bàn với hai cánh tay khoanh lại và cau có. Người duy nhất không hé môi trong suốt thời gian đó là chính Maraton. Peter Dale, thành viên của Hội đồng Lao động Newcastle, là người đầu tiên đưa ra lời kêu gọi trực tiếp. Ông là một người kiên cường, khắc nghiệt, với đôi lông mày và bộ râu xám rậm rạp. Ông đã từng là thành viên của Nghị viện vài năm và được coi là lãnh đạo thực tế của đảng. "Chúng tôi đã nghe rất nhiều về anh, Maraton," ông tuyên bố, "về phương pháp chiến đấu tốt và tài phát biểu của anh. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ nghe nhiều hơn về điều đó ở Manchester. Chúng tôi, có thể nói, là những người xa lạ, nhưng có một điều tôi sẽ nói với anh, và đó là anh là một người biết lắng nghe. Anh đã nghe tất cả những gì chúng tôi có thể nói và anh hầu như không đưa ra nhận xét nào. Anh sẽ không phản đối việc tôi nói rằng chúng tôi đang mong đợi điều gì đó từ anh, không phải là khả năng lãnh đạo?" Maraton liếc xuống bàn. Có năm người đàn ông ngồi đó, và, hơi khác với tất cả, David Ross, người đã từ chối bị lay chuyển. Chỉ trừ anh, họ là những người đàn ông no đủ và có vẻ ngoài tươm tất. Maraton đã nghiên cứu họ cẩn thận qua đôi mắt nhắm hờ trong suốt thời gian họ gặp gỡ, và càng nghiên cứu họ, anh càng thất vọng. Không có ai trong số họ có đôi mắt của một kẻ mơ mộng. Không có ai trong số họ có vẻ có khả năng xử lý bất kỳ chủ đề nào ngoài quan điểm thực tế và hoàn toàn của chính mình.
Ai nhìn xuống bàn?
Maraton
4,486
18
Câu chuyện: CHƯƠNG VI Maraton dành ba tiếng rưỡi sáng hôm đó để họp với uỷ ban được chỉ định để tiếp đón ông, và trong ba tiếng rưỡi đó ông cảm thấy chán ngấy. Mọi người đều có nhiều điều để nói ngoại trừ Richard Graveling, người ngồi ở cuối bàn với hai cánh tay khoanh lại và cau có. Người duy nhất không hé môi trong suốt thời gian đó là chính Maraton. Peter Dale, thành viên của Hội đồng Lao động Newcastle, là người đầu tiên đưa ra lời kêu gọi trực tiếp. Ông là một người kiên cường, khắc nghiệt, với đôi lông mày và bộ râu xám rậm rạp. Ông đã từng là thành viên của Nghị viện vài năm và được coi là lãnh đạo thực tế của đảng. "Chúng tôi đã nghe rất nhiều về anh, Maraton," ông tuyên bố, "về phương pháp chiến đấu tốt và tài phát biểu của anh. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ nghe nhiều hơn về điều đó ở Manchester. Chúng tôi, có thể nói, là những người xa lạ, nhưng có một điều tôi sẽ nói với anh, và đó là anh là một người biết lắng nghe. Anh đã nghe tất cả những gì chúng tôi có thể nói và anh hầu như không đưa ra nhận xét nào. Anh sẽ không phản đối việc tôi nói rằng chúng tôi đang mong đợi điều gì đó từ anh, không phải là khả năng lãnh đạo?" Maraton liếc xuống bàn. Có năm người đàn ông ngồi đó, và, hơi khác với tất cả, David Ross, người đã từ chối bị lay chuyển. Chỉ trừ anh, họ là những người đàn ông no đủ và có vẻ ngoài tươm tất. Maraton đã nghiên cứu họ cẩn thận qua đôi mắt nhắm hờ trong suốt thời gian họ gặp gỡ, và càng nghiên cứu họ, anh càng thất vọng. Không có ai trong số họ có đôi mắt của một kẻ mơ mộng. Không có ai trong số họ có vẻ có khả năng xử lý bất kỳ chủ đề nào ngoài quan điểm thực tế và hoàn toàn của chính mình.
Có bao nhiêu người ngồi ở đó?
6 người đàn ông
4,486
19
Câu chuyện: CHƯƠNG VI Maraton dành ba tiếng rưỡi sáng hôm đó để họp với uỷ ban được chỉ định để tiếp đón ông, và trong ba tiếng rưỡi đó ông cảm thấy chán ngấy. Mọi người đều có nhiều điều để nói ngoại trừ Richard Graveling, người ngồi ở cuối bàn với hai cánh tay khoanh lại và cau có. Người duy nhất không hé môi trong suốt thời gian đó là chính Maraton. Peter Dale, thành viên của Hội đồng Lao động Newcastle, là người đầu tiên đưa ra lời kêu gọi trực tiếp. Ông là một người kiên cường, khắc nghiệt, với đôi lông mày và bộ râu xám rậm rạp. Ông đã từng là thành viên của Nghị viện vài năm và được coi là lãnh đạo thực tế của đảng. "Chúng tôi đã nghe rất nhiều về anh, Maraton," ông tuyên bố, "về phương pháp chiến đấu tốt và tài phát biểu của anh. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ nghe nhiều hơn về điều đó ở Manchester. Chúng tôi, có thể nói, là những người xa lạ, nhưng có một điều tôi sẽ nói với anh, và đó là anh là một người biết lắng nghe. Anh đã nghe tất cả những gì chúng tôi có thể nói và anh hầu như không đưa ra nhận xét nào. Anh sẽ không phản đối việc tôi nói rằng chúng tôi đang mong đợi điều gì đó từ anh, không phải là khả năng lãnh đạo?" Maraton liếc xuống bàn. Có năm người đàn ông ngồi đó, và, hơi khác với tất cả, David Ross, người đã từ chối bị lay chuyển. Chỉ trừ anh, họ là những người đàn ông no đủ và có vẻ ngoài tươm tất. Maraton đã nghiên cứu họ cẩn thận qua đôi mắt nhắm hờ trong suốt thời gian họ gặp gỡ, và càng nghiên cứu họ, anh càng thất vọng. Không có ai trong số họ có đôi mắt của một kẻ mơ mộng. Không có ai trong số họ có vẻ có khả năng xử lý bất kỳ chủ đề nào ngoài quan điểm thực tế và hoàn toàn của chính mình.
Ai tách biệt khỏi họ?
David Ross
4,487
0
Câu chuyện: Con voi con, Sheila, đã được chuyển ra khỏi Sở thú Belfast vì sợ nó có thể bị máy bay ném bom tấn công trong cuộc Oanh tạc Belfast năm 1941. Cô là một trong những người may mắn. Rất nhiều động vật đã bị giết vì sợ chúng có thể trốn thoát trong vụ đánh bom và tấn công con người. Chúng bao gồm một con hổ, một con gấu đen, một con sói, một con chim cánh cụt và hai con gấu Bắc cực. Nhưng Sheila đã được những người quản lý sở thú dẫn đi dọc theo con đường đến một ngôi nhà gần đó, nơi một người phụ nữ đã đưa cô đến và giữ cô ở sân sau trong vài tháng cho đến khi vụ đánh bom kết thúc. Người phụ nữ chưa bao giờ được xác định và sở thú chỉ biết cô là "thiên thần voi". Khi sở thú kỷ niệm sinh nhật lần thứ 75 của mình, mọi người đã quyết định cố gắng tìm người bảo vệ voi. Mark Challis là quản lý của Sở thú Belfast. Anh giải thích thêm một chút về câu chuyện của Sheila. "Vâng, chúng tôi biết Sheila, con voi ở trong sở thú vào thời điểm đó đã dành một thời gian sống với một người phụ nữ tương đối gần sở thú và chúng tôi có một bức ảnh ngọt ngào, bạn có thể thấy nó trên trang web của sở thú." "Trong bức ảnh, bạn có thể thấy con voi với người phụ nữ ở khu vườn phía sau và đó gần như là tất cả những gì chúng tôi biết. Vì vậy, chúng tôi chỉ đang cố gắng tìm thêm một chút thông tin và chúng tôi thậm chí không chắc liệu người phụ nữ đó có còn sống đến ngày hôm nay hay không, nhưng có lẽ họ hàng của cô ấy hoặc ai đó sẽ nhận ra phía sau ngôi nhà đó và chúng tôi có thể điền vào một số chi tiết về câu chuyện này." Khi vụ đánh bom kết thúc, Sheila trở lại sở thú và sống thêm một phần tư thế kỷ nữa. Cô qua đời vì một căn bệnh da vào năm 1966.
Tên của con vật đó là gì?Cô ấy đã chuyển đi đâu?Cô ấy đã đi đâu?Có phải là một người đàn ông hay một người phụ nữ chăm sóc cô ấy không?Họ có biết cô ấy là ai không?Sở thú đang cố gắng tìm ra điều đó?Cô ấy đã giữ Sheila ở đâu?Trong bao lâu?Cô ấy đã quay lại sở thú khi nào?Cô ấy vẫn còn sống chứ?Con voi qua đời khi nào?
Sheila
4,488
0
Câu chuyện: (CNN) - Danh sách những người tham gia chương trình cho đám tang của ca sĩ nhạc pop siêu sao Whitney Houston bao gồm phạm vi của thế giới giải trí. Diễn viên Kevin Costner, người đóng chung với Houston trong bộ phim đình đám "The Bodyguard" năm 1992, sẽ phát biểu tại buổi lễ vào thứ Bảy, theo một nguồn tin có kiến thức về kế hoạch đám tang. Ca sĩ Phúc âm Kim Burrell nói với Jason Carroll của CNN rằng cô sẽ hát bài "I Believe in You and Me", một tuyển tập do gia đình Houston thực hiện. Bài hát này được bao gồm trong nhạc nền của "The Preacher's Wife", một bộ phim năm 1996 có sự tham gia của Houston. Buổi lễ cũng sẽ có sự trình diễn của Stevie Wonder, Alicia Keys và Aretha Franklin, mẹ đỡ đầu của Houston. Ca sĩ Roberta Flack sẽ tham dự, nhưng không rõ liệu cô ấy có biểu diễn hay không. Theo đại diện của Houston, Kristen Foster, chồng cũ của Houston, Bobby Brown, đã chính thức được mời tham dự đám tang. Brown đã bộc lộ cảm xúc tại một buổi biểu diễn ở Mississippi vào tối thứ Bảy sau khi Houston qua đời, sau đó rút khỏi buổi biểu diễn ở Nashville vào tối Chủ nhật và bay đến Los Angeles. Theo một nhà báo của New Edition, anh sẽ tham gia lại New Edition vào tối thứ Năm để biểu diễn tại Upper Marlboro, Maryland. Brown coi biểu diễn như một liệu pháp trị liệu để vượt qua thời điểm khó khăn. Foster nói rằng ca sĩ phúc âm Donnie McClurkin, diễn viên kiêm đạo diễn Tyler Perry, nhà sản xuất Clive Davis, nhà soạn nhạc kiêm giám đốc âm nhạc Rickey Minor và anh họ của Houston, Dionne Warwick, nằm trong số những người tham gia chương trình cho đám tang. Minor, người đã làm việc với Houston, nói với CNN rằng anh sẽ tham gia vào âm nhạc của đám tang và Dàn hợp xướng đại chúng New Jersey sẽ biểu diễn.
Ai đã ở đám tang?
phổ của thế giới giải trí
4,488
1
Câu chuyện: (CNN) - Danh sách những người tham gia chương trình cho đám tang của ca sĩ nhạc pop siêu sao Whitney Houston bao gồm phạm vi của thế giới giải trí. Diễn viên Kevin Costner, người đóng chung với Houston trong bộ phim đình đám "The Bodyguard" năm 1992, sẽ phát biểu tại buổi lễ vào thứ Bảy, theo một nguồn tin có kiến thức về kế hoạch đám tang. Ca sĩ Phúc âm Kim Burrell nói với Jason Carroll của CNN rằng cô sẽ hát bài "I Believe in You and Me", một tuyển tập do gia đình Houston thực hiện. Bài hát này được bao gồm trong nhạc nền của "The Preacher's Wife", một bộ phim năm 1996 có sự tham gia của Houston. Buổi lễ cũng sẽ có sự trình diễn của Stevie Wonder, Alicia Keys và Aretha Franklin, mẹ đỡ đầu của Houston. Ca sĩ Roberta Flack sẽ tham dự, nhưng không rõ liệu cô ấy có biểu diễn hay không. Theo đại diện của Houston, Kristen Foster, chồng cũ của Houston, Bobby Brown, đã chính thức được mời tham dự đám tang. Brown đã bộc lộ cảm xúc tại một buổi biểu diễn ở Mississippi vào tối thứ Bảy sau khi Houston qua đời, sau đó rút khỏi buổi biểu diễn ở Nashville vào tối Chủ nhật và bay đến Los Angeles. Theo một nhà báo của New Edition, anh sẽ tham gia lại New Edition vào tối thứ Năm để biểu diễn tại Upper Marlboro, Maryland. Brown coi biểu diễn như một liệu pháp trị liệu để vượt qua thời điểm khó khăn. Foster nói rằng ca sĩ phúc âm Donnie McClurkin, diễn viên kiêm đạo diễn Tyler Perry, nhà sản xuất Clive Davis, nhà soạn nhạc kiêm giám đốc âm nhạc Rickey Minor và anh họ của Houston, Dionne Warwick, nằm trong số những người tham gia chương trình cho đám tang. Minor, người đã làm việc với Houston, nói với CNN rằng anh sẽ tham gia vào âm nhạc của đám tang và Dàn hợp xướng đại chúng New Jersey sẽ biểu diễn.
Buổi tang của ai?
Whitney
4,488
2
Câu chuyện: (CNN) - Danh sách những người tham gia chương trình cho đám tang của ca sĩ nhạc pop siêu sao Whitney Houston bao gồm phạm vi của thế giới giải trí. Diễn viên Kevin Costner, người đóng chung với Houston trong bộ phim đình đám "The Bodyguard" năm 1992, sẽ phát biểu tại buổi lễ vào thứ Bảy, theo một nguồn tin có kiến thức về kế hoạch đám tang. Ca sĩ Phúc âm Kim Burrell nói với Jason Carroll của CNN rằng cô sẽ hát bài "I Believe in You and Me", một tuyển tập do gia đình Houston thực hiện. Bài hát này được bao gồm trong nhạc nền của "The Preacher's Wife", một bộ phim năm 1996 có sự tham gia của Houston. Buổi lễ cũng sẽ có sự trình diễn của Stevie Wonder, Alicia Keys và Aretha Franklin, mẹ đỡ đầu của Houston. Ca sĩ Roberta Flack sẽ tham dự, nhưng không rõ liệu cô ấy có biểu diễn hay không. Theo đại diện của Houston, Kristen Foster, chồng cũ của Houston, Bobby Brown, đã chính thức được mời tham dự đám tang. Brown đã bộc lộ cảm xúc tại một buổi biểu diễn ở Mississippi vào tối thứ Bảy sau khi Houston qua đời, sau đó rút khỏi buổi biểu diễn ở Nashville vào tối Chủ nhật và bay đến Los Angeles. Theo một nhà báo của New Edition, anh sẽ tham gia lại New Edition vào tối thứ Năm để biểu diễn tại Upper Marlboro, Maryland. Brown coi biểu diễn như một liệu pháp trị liệu để vượt qua thời điểm khó khăn. Foster nói rằng ca sĩ phúc âm Donnie McClurkin, diễn viên kiêm đạo diễn Tyler Perry, nhà sản xuất Clive Davis, nhà soạn nhạc kiêm giám đốc âm nhạc Rickey Minor và anh họ của Houston, Dionne Warwick, nằm trong số những người tham gia chương trình cho đám tang. Minor, người đã làm việc với Houston, nói với CNN rằng anh sẽ tham gia vào âm nhạc của đám tang và Dàn hợp xướng đại chúng New Jersey sẽ biểu diễn.
Cô ấy là ai?
ca sĩ nhạc pop
4,488
3
Câu chuyện: (CNN) - Danh sách những người tham gia chương trình cho đám tang của ca sĩ nhạc pop siêu sao Whitney Houston bao gồm phạm vi của thế giới giải trí. Diễn viên Kevin Costner, người đóng chung với Houston trong bộ phim đình đám "The Bodyguard" năm 1992, sẽ phát biểu tại buổi lễ vào thứ Bảy, theo một nguồn tin có kiến thức về kế hoạch đám tang. Ca sĩ Phúc âm Kim Burrell nói với Jason Carroll của CNN rằng cô sẽ hát bài "I Believe in You and Me", một tuyển tập do gia đình Houston thực hiện. Bài hát này được bao gồm trong nhạc nền của "The Preacher's Wife", một bộ phim năm 1996 có sự tham gia của Houston. Buổi lễ cũng sẽ có sự trình diễn của Stevie Wonder, Alicia Keys và Aretha Franklin, mẹ đỡ đầu của Houston. Ca sĩ Roberta Flack sẽ tham dự, nhưng không rõ liệu cô ấy có biểu diễn hay không. Theo đại diện của Houston, Kristen Foster, chồng cũ của Houston, Bobby Brown, đã chính thức được mời tham dự đám tang. Brown đã bộc lộ cảm xúc tại một buổi biểu diễn ở Mississippi vào tối thứ Bảy sau khi Houston qua đời, sau đó rút khỏi buổi biểu diễn ở Nashville vào tối Chủ nhật và bay đến Los Angeles. Theo một nhà báo của New Edition, anh sẽ tham gia lại New Edition vào tối thứ Năm để biểu diễn tại Upper Marlboro, Maryland. Brown coi biểu diễn như một liệu pháp trị liệu để vượt qua thời điểm khó khăn. Foster nói rằng ca sĩ phúc âm Donnie McClurkin, diễn viên kiêm đạo diễn Tyler Perry, nhà sản xuất Clive Davis, nhà soạn nhạc kiêm giám đốc âm nhạc Rickey Minor và anh họ của Houston, Dionne Warwick, nằm trong số những người tham gia chương trình cho đám tang. Minor, người đã làm việc với Houston, nói với CNN rằng anh sẽ tham gia vào âm nhạc của đám tang và Dàn hợp xướng đại chúng New Jersey sẽ biểu diễn.
Ai sẽ là diễn giả?
Kevin Costner
4,488
4
Câu chuyện: (CNN) - Danh sách những người tham gia chương trình cho đám tang của ca sĩ nhạc pop siêu sao Whitney Houston bao gồm phạm vi của thế giới giải trí. Diễn viên Kevin Costner, người đóng chung với Houston trong bộ phim đình đám "The Bodyguard" năm 1992, sẽ phát biểu tại buổi lễ vào thứ Bảy, theo một nguồn tin có kiến thức về kế hoạch đám tang. Ca sĩ Phúc âm Kim Burrell nói với Jason Carroll của CNN rằng cô sẽ hát bài "I Believe in You and Me", một tuyển tập do gia đình Houston thực hiện. Bài hát này được bao gồm trong nhạc nền của "The Preacher's Wife", một bộ phim năm 1996 có sự tham gia của Houston. Buổi lễ cũng sẽ có sự trình diễn của Stevie Wonder, Alicia Keys và Aretha Franklin, mẹ đỡ đầu của Houston. Ca sĩ Roberta Flack sẽ tham dự, nhưng không rõ liệu cô ấy có biểu diễn hay không. Theo đại diện của Houston, Kristen Foster, chồng cũ của Houston, Bobby Brown, đã chính thức được mời tham dự đám tang. Brown đã bộc lộ cảm xúc tại một buổi biểu diễn ở Mississippi vào tối thứ Bảy sau khi Houston qua đời, sau đó rút khỏi buổi biểu diễn ở Nashville vào tối Chủ nhật và bay đến Los Angeles. Theo một nhà báo của New Edition, anh sẽ tham gia lại New Edition vào tối thứ Năm để biểu diễn tại Upper Marlboro, Maryland. Brown coi biểu diễn như một liệu pháp trị liệu để vượt qua thời điểm khó khăn. Foster nói rằng ca sĩ phúc âm Donnie McClurkin, diễn viên kiêm đạo diễn Tyler Perry, nhà sản xuất Clive Davis, nhà soạn nhạc kiêm giám đốc âm nhạc Rickey Minor và anh họ của Houston, Dionne Warwick, nằm trong số những người tham gia chương trình cho đám tang. Minor, người đã làm việc với Houston, nói với CNN rằng anh sẽ tham gia vào âm nhạc của đám tang và Dàn hợp xướng đại chúng New Jersey sẽ biểu diễn.
Ai là ai?
Nhà diễn viên
4,488
5
Câu chuyện: (CNN) - Danh sách những người tham gia chương trình cho đám tang của ca sĩ nhạc pop siêu sao Whitney Houston bao gồm phạm vi của thế giới giải trí. Diễn viên Kevin Costner, người đóng chung với Houston trong bộ phim đình đám "The Bodyguard" năm 1992, sẽ phát biểu tại buổi lễ vào thứ Bảy, theo một nguồn tin có kiến thức về kế hoạch đám tang. Ca sĩ Phúc âm Kim Burrell nói với Jason Carroll của CNN rằng cô sẽ hát bài "I Believe in You and Me", một tuyển tập do gia đình Houston thực hiện. Bài hát này được bao gồm trong nhạc nền của "The Preacher's Wife", một bộ phim năm 1996 có sự tham gia của Houston. Buổi lễ cũng sẽ có sự trình diễn của Stevie Wonder, Alicia Keys và Aretha Franklin, mẹ đỡ đầu của Houston. Ca sĩ Roberta Flack sẽ tham dự, nhưng không rõ liệu cô ấy có biểu diễn hay không. Theo đại diện của Houston, Kristen Foster, chồng cũ của Houston, Bobby Brown, đã chính thức được mời tham dự đám tang. Brown đã bộc lộ cảm xúc tại một buổi biểu diễn ở Mississippi vào tối thứ Bảy sau khi Houston qua đời, sau đó rút khỏi buổi biểu diễn ở Nashville vào tối Chủ nhật và bay đến Los Angeles. Theo một nhà báo của New Edition, anh sẽ tham gia lại New Edition vào tối thứ Năm để biểu diễn tại Upper Marlboro, Maryland. Brown coi biểu diễn như một liệu pháp trị liệu để vượt qua thời điểm khó khăn. Foster nói rằng ca sĩ phúc âm Donnie McClurkin, diễn viên kiêm đạo diễn Tyler Perry, nhà sản xuất Clive Davis, nhà soạn nhạc kiêm giám đốc âm nhạc Rickey Minor và anh họ của Houston, Dionne Warwick, nằm trong số những người tham gia chương trình cho đám tang. Minor, người đã làm việc với Houston, nói với CNN rằng anh sẽ tham gia vào âm nhạc của đám tang và Dàn hợp xướng đại chúng New Jersey sẽ biểu diễn.
Ai là chồng cô ấy?
người đóng chung với Houston
4,488
6
Câu chuyện: (CNN) - Danh sách những người tham gia chương trình cho đám tang của ca sĩ nhạc pop siêu sao Whitney Houston bao gồm phạm vi của thế giới giải trí. Diễn viên Kevin Costner, người đóng chung với Houston trong bộ phim đình đám "The Bodyguard" năm 1992, sẽ phát biểu tại buổi lễ vào thứ Bảy, theo một nguồn tin có kiến thức về kế hoạch đám tang. Ca sĩ Phúc âm Kim Burrell nói với Jason Carroll của CNN rằng cô sẽ hát bài "I Believe in You and Me", một tuyển tập do gia đình Houston thực hiện. Bài hát này được bao gồm trong nhạc nền của "The Preacher's Wife", một bộ phim năm 1996 có sự tham gia của Houston. Buổi lễ cũng sẽ có sự trình diễn của Stevie Wonder, Alicia Keys và Aretha Franklin, mẹ đỡ đầu của Houston. Ca sĩ Roberta Flack sẽ tham dự, nhưng không rõ liệu cô ấy có biểu diễn hay không. Theo đại diện của Houston, Kristen Foster, chồng cũ của Houston, Bobby Brown, đã chính thức được mời tham dự đám tang. Brown đã bộc lộ cảm xúc tại một buổi biểu diễn ở Mississippi vào tối thứ Bảy sau khi Houston qua đời, sau đó rút khỏi buổi biểu diễn ở Nashville vào tối Chủ nhật và bay đến Los Angeles. Theo một nhà báo của New Edition, anh sẽ tham gia lại New Edition vào tối thứ Năm để biểu diễn tại Upper Marlboro, Maryland. Brown coi biểu diễn như một liệu pháp trị liệu để vượt qua thời điểm khó khăn. Foster nói rằng ca sĩ phúc âm Donnie McClurkin, diễn viên kiêm đạo diễn Tyler Perry, nhà sản xuất Clive Davis, nhà soạn nhạc kiêm giám đốc âm nhạc Rickey Minor và anh họ của Houston, Dionne Warwick, nằm trong số những người tham gia chương trình cho đám tang. Minor, người đã làm việc với Houston, nói với CNN rằng anh sẽ tham gia vào âm nhạc của đám tang và Dàn hợp xướng đại chúng New Jersey sẽ biểu diễn.
Ai được mời?
The Bodyguard
4,488
7
Câu chuyện: (CNN) - Danh sách những người tham gia chương trình cho đám tang của ca sĩ nhạc pop siêu sao Whitney Houston bao gồm phạm vi của thế giới giải trí. Diễn viên Kevin Costner, người đóng chung với Houston trong bộ phim đình đám "The Bodyguard" năm 1992, sẽ phát biểu tại buổi lễ vào thứ Bảy, theo một nguồn tin có kiến thức về kế hoạch đám tang. Ca sĩ Phúc âm Kim Burrell nói với Jason Carroll của CNN rằng cô sẽ hát bài "I Believe in You and Me", một tuyển tập do gia đình Houston thực hiện. Bài hát này được bao gồm trong nhạc nền của "The Preacher's Wife", một bộ phim năm 1996 có sự tham gia của Houston. Buổi lễ cũng sẽ có sự trình diễn của Stevie Wonder, Alicia Keys và Aretha Franklin, mẹ đỡ đầu của Houston. Ca sĩ Roberta Flack sẽ tham dự, nhưng không rõ liệu cô ấy có biểu diễn hay không. Theo đại diện của Houston, Kristen Foster, chồng cũ của Houston, Bobby Brown, đã chính thức được mời tham dự đám tang. Brown đã bộc lộ cảm xúc tại một buổi biểu diễn ở Mississippi vào tối thứ Bảy sau khi Houston qua đời, sau đó rút khỏi buổi biểu diễn ở Nashville vào tối Chủ nhật và bay đến Los Angeles. Theo một nhà báo của New Edition, anh sẽ tham gia lại New Edition vào tối thứ Năm để biểu diễn tại Upper Marlboro, Maryland. Brown coi biểu diễn như một liệu pháp trị liệu để vượt qua thời điểm khó khăn. Foster nói rằng ca sĩ phúc âm Donnie McClurkin, diễn viên kiêm đạo diễn Tyler Perry, nhà sản xuất Clive Davis, nhà soạn nhạc kiêm giám đốc âm nhạc Rickey Minor và anh họ của Houston, Dionne Warwick, nằm trong số những người tham gia chương trình cho đám tang. Minor, người đã làm việc với Houston, nói với CNN rằng anh sẽ tham gia vào âm nhạc của đám tang và Dàn hợp xướng đại chúng New Jersey sẽ biểu diễn.
Ai xác nhận điều đó?
1992
4,488
8
Câu chuyện: (CNN) - Danh sách những người tham gia chương trình cho đám tang của ca sĩ nhạc pop siêu sao Whitney Houston bao gồm phạm vi của thế giới giải trí. Diễn viên Kevin Costner, người đóng chung với Houston trong bộ phim đình đám "The Bodyguard" năm 1992, sẽ phát biểu tại buổi lễ vào thứ Bảy, theo một nguồn tin có kiến thức về kế hoạch đám tang. Ca sĩ Phúc âm Kim Burrell nói với Jason Carroll của CNN rằng cô sẽ hát bài "I Believe in You and Me", một tuyển tập do gia đình Houston thực hiện. Bài hát này được bao gồm trong nhạc nền của "The Preacher's Wife", một bộ phim năm 1996 có sự tham gia của Houston. Buổi lễ cũng sẽ có sự trình diễn của Stevie Wonder, Alicia Keys và Aretha Franklin, mẹ đỡ đầu của Houston. Ca sĩ Roberta Flack sẽ tham dự, nhưng không rõ liệu cô ấy có biểu diễn hay không. Theo đại diện của Houston, Kristen Foster, chồng cũ của Houston, Bobby Brown, đã chính thức được mời tham dự đám tang. Brown đã bộc lộ cảm xúc tại một buổi biểu diễn ở Mississippi vào tối thứ Bảy sau khi Houston qua đời, sau đó rút khỏi buổi biểu diễn ở Nashville vào tối Chủ nhật và bay đến Los Angeles. Theo một nhà báo của New Edition, anh sẽ tham gia lại New Edition vào tối thứ Năm để biểu diễn tại Upper Marlboro, Maryland. Brown coi biểu diễn như một liệu pháp trị liệu để vượt qua thời điểm khó khăn. Foster nói rằng ca sĩ phúc âm Donnie McClurkin, diễn viên kiêm đạo diễn Tyler Perry, nhà sản xuất Clive Davis, nhà soạn nhạc kiêm giám đốc âm nhạc Rickey Minor và anh họ của Houston, Dionne Warwick, nằm trong số những người tham gia chương trình cho đám tang. Minor, người đã làm việc với Houston, nói với CNN rằng anh sẽ tham gia vào âm nhạc của đám tang và Dàn hợp xướng đại chúng New Jersey sẽ biểu diễn.
Brown đã làm gì ở Mississippi?
Không biết
4,488
9
Câu chuyện: (CNN) - Danh sách những người tham gia chương trình cho đám tang của ca sĩ nhạc pop siêu sao Whitney Houston bao gồm phạm vi của thế giới giải trí. Diễn viên Kevin Costner, người đóng chung với Houston trong bộ phim đình đám "The Bodyguard" năm 1992, sẽ phát biểu tại buổi lễ vào thứ Bảy, theo một nguồn tin có kiến thức về kế hoạch đám tang. Ca sĩ Phúc âm Kim Burrell nói với Jason Carroll của CNN rằng cô sẽ hát bài "I Believe in You and Me", một tuyển tập do gia đình Houston thực hiện. Bài hát này được bao gồm trong nhạc nền của "The Preacher's Wife", một bộ phim năm 1996 có sự tham gia của Houston. Buổi lễ cũng sẽ có sự trình diễn của Stevie Wonder, Alicia Keys và Aretha Franklin, mẹ đỡ đầu của Houston. Ca sĩ Roberta Flack sẽ tham dự, nhưng không rõ liệu cô ấy có biểu diễn hay không. Theo đại diện của Houston, Kristen Foster, chồng cũ của Houston, Bobby Brown, đã chính thức được mời tham dự đám tang. Brown đã bộc lộ cảm xúc tại một buổi biểu diễn ở Mississippi vào tối thứ Bảy sau khi Houston qua đời, sau đó rút khỏi buổi biểu diễn ở Nashville vào tối Chủ nhật và bay đến Los Angeles. Theo một nhà báo của New Edition, anh sẽ tham gia lại New Edition vào tối thứ Năm để biểu diễn tại Upper Marlboro, Maryland. Brown coi biểu diễn như một liệu pháp trị liệu để vượt qua thời điểm khó khăn. Foster nói rằng ca sĩ phúc âm Donnie McClurkin, diễn viên kiêm đạo diễn Tyler Perry, nhà sản xuất Clive Davis, nhà soạn nhạc kiêm giám đốc âm nhạc Rickey Minor và anh họ của Houston, Dionne Warwick, nằm trong số những người tham gia chương trình cho đám tang. Minor, người đã làm việc với Houston, nói với CNN rằng anh sẽ tham gia vào âm nhạc của đám tang và Dàn hợp xướng đại chúng New Jersey sẽ biểu diễn.
Phản ứng của anh ấy khi nghe tin?
Bobby Brown
4,488
10
Câu chuyện: (CNN) - Danh sách những người tham gia chương trình cho đám tang của ca sĩ nhạc pop siêu sao Whitney Houston bao gồm phạm vi của thế giới giải trí. Diễn viên Kevin Costner, người đóng chung với Houston trong bộ phim đình đám "The Bodyguard" năm 1992, sẽ phát biểu tại buổi lễ vào thứ Bảy, theo một nguồn tin có kiến thức về kế hoạch đám tang. Ca sĩ Phúc âm Kim Burrell nói với Jason Carroll của CNN rằng cô sẽ hát bài "I Believe in You and Me", một tuyển tập do gia đình Houston thực hiện. Bài hát này được bao gồm trong nhạc nền của "The Preacher's Wife", một bộ phim năm 1996 có sự tham gia của Houston. Buổi lễ cũng sẽ có sự trình diễn của Stevie Wonder, Alicia Keys và Aretha Franklin, mẹ đỡ đầu của Houston. Ca sĩ Roberta Flack sẽ tham dự, nhưng không rõ liệu cô ấy có biểu diễn hay không. Theo đại diện của Houston, Kristen Foster, chồng cũ của Houston, Bobby Brown, đã chính thức được mời tham dự đám tang. Brown đã bộc lộ cảm xúc tại một buổi biểu diễn ở Mississippi vào tối thứ Bảy sau khi Houston qua đời, sau đó rút khỏi buổi biểu diễn ở Nashville vào tối Chủ nhật và bay đến Los Angeles. Theo một nhà báo của New Edition, anh sẽ tham gia lại New Edition vào tối thứ Năm để biểu diễn tại Upper Marlboro, Maryland. Brown coi biểu diễn như một liệu pháp trị liệu để vượt qua thời điểm khó khăn. Foster nói rằng ca sĩ phúc âm Donnie McClurkin, diễn viên kiêm đạo diễn Tyler Perry, nhà sản xuất Clive Davis, nhà soạn nhạc kiêm giám đốc âm nhạc Rickey Minor và anh họ của Houston, Dionne Warwick, nằm trong số những người tham gia chương trình cho đám tang. Minor, người đã làm việc với Houston, nói với CNN rằng anh sẽ tham gia vào âm nhạc của đám tang và Dàn hợp xướng đại chúng New Jersey sẽ biểu diễn.
Điều gì đã xảy ra?
4,488
11
Câu chuyện: (CNN) - Danh sách những người tham gia chương trình cho đám tang của ca sĩ nhạc pop siêu sao Whitney Houston bao gồm phạm vi của thế giới giải trí. Diễn viên Kevin Costner, người đóng chung với Houston trong bộ phim đình đám "The Bodyguard" năm 1992, sẽ phát biểu tại buổi lễ vào thứ Bảy, theo một nguồn tin có kiến thức về kế hoạch đám tang. Ca sĩ Phúc âm Kim Burrell nói với Jason Carroll của CNN rằng cô sẽ hát bài "I Believe in You and Me", một tuyển tập do gia đình Houston thực hiện. Bài hát này được bao gồm trong nhạc nền của "The Preacher's Wife", một bộ phim năm 1996 có sự tham gia của Houston. Buổi lễ cũng sẽ có sự trình diễn của Stevie Wonder, Alicia Keys và Aretha Franklin, mẹ đỡ đầu của Houston. Ca sĩ Roberta Flack sẽ tham dự, nhưng không rõ liệu cô ấy có biểu diễn hay không. Theo đại diện của Houston, Kristen Foster, chồng cũ của Houston, Bobby Brown, đã chính thức được mời tham dự đám tang. Brown đã bộc lộ cảm xúc tại một buổi biểu diễn ở Mississippi vào tối thứ Bảy sau khi Houston qua đời, sau đó rút khỏi buổi biểu diễn ở Nashville vào tối Chủ nhật và bay đến Los Angeles. Theo một nhà báo của New Edition, anh sẽ tham gia lại New Edition vào tối thứ Năm để biểu diễn tại Upper Marlboro, Maryland. Brown coi biểu diễn như một liệu pháp trị liệu để vượt qua thời điểm khó khăn. Foster nói rằng ca sĩ phúc âm Donnie McClurkin, diễn viên kiêm đạo diễn Tyler Perry, nhà sản xuất Clive Davis, nhà soạn nhạc kiêm giám đốc âm nhạc Rickey Minor và anh họ của Houston, Dionne Warwick, nằm trong số những người tham gia chương trình cho đám tang. Minor, người đã làm việc với Houston, nói với CNN rằng anh sẽ tham gia vào âm nhạc của đám tang và Dàn hợp xướng đại chúng New Jersey sẽ biểu diễn.
Điều gì đã xảy ra ở Nashville?
Kristen Foster
4,488
12
Câu chuyện: (CNN) - Danh sách những người tham gia chương trình cho đám tang của ca sĩ nhạc pop siêu sao Whitney Houston bao gồm phạm vi của thế giới giải trí. Diễn viên Kevin Costner, người đóng chung với Houston trong bộ phim đình đám "The Bodyguard" năm 1992, sẽ phát biểu tại buổi lễ vào thứ Bảy, theo một nguồn tin có kiến thức về kế hoạch đám tang. Ca sĩ Phúc âm Kim Burrell nói với Jason Carroll của CNN rằng cô sẽ hát bài "I Believe in You and Me", một tuyển tập do gia đình Houston thực hiện. Bài hát này được bao gồm trong nhạc nền của "The Preacher's Wife", một bộ phim năm 1996 có sự tham gia của Houston. Buổi lễ cũng sẽ có sự trình diễn của Stevie Wonder, Alicia Keys và Aretha Franklin, mẹ đỡ đầu của Houston. Ca sĩ Roberta Flack sẽ tham dự, nhưng không rõ liệu cô ấy có biểu diễn hay không. Theo đại diện của Houston, Kristen Foster, chồng cũ của Houston, Bobby Brown, đã chính thức được mời tham dự đám tang. Brown đã bộc lộ cảm xúc tại một buổi biểu diễn ở Mississippi vào tối thứ Bảy sau khi Houston qua đời, sau đó rút khỏi buổi biểu diễn ở Nashville vào tối Chủ nhật và bay đến Los Angeles. Theo một nhà báo của New Edition, anh sẽ tham gia lại New Edition vào tối thứ Năm để biểu diễn tại Upper Marlboro, Maryland. Brown coi biểu diễn như một liệu pháp trị liệu để vượt qua thời điểm khó khăn. Foster nói rằng ca sĩ phúc âm Donnie McClurkin, diễn viên kiêm đạo diễn Tyler Perry, nhà sản xuất Clive Davis, nhà soạn nhạc kiêm giám đốc âm nhạc Rickey Minor và anh họ của Houston, Dionne Warwick, nằm trong số những người tham gia chương trình cho đám tang. Minor, người đã làm việc với Houston, nói với CNN rằng anh sẽ tham gia vào âm nhạc của đám tang và Dàn hợp xướng đại chúng New Jersey sẽ biểu diễn.
Ngày nào?
một buổi biểu diễn
4,488
13
Câu chuyện: (CNN) - Danh sách những người tham gia chương trình cho đám tang của ca sĩ nhạc pop siêu sao Whitney Houston bao gồm phạm vi của thế giới giải trí. Diễn viên Kevin Costner, người đóng chung với Houston trong bộ phim đình đám "The Bodyguard" năm 1992, sẽ phát biểu tại buổi lễ vào thứ Bảy, theo một nguồn tin có kiến thức về kế hoạch đám tang. Ca sĩ Phúc âm Kim Burrell nói với Jason Carroll của CNN rằng cô sẽ hát bài "I Believe in You and Me", một tuyển tập do gia đình Houston thực hiện. Bài hát này được bao gồm trong nhạc nền của "The Preacher's Wife", một bộ phim năm 1996 có sự tham gia của Houston. Buổi lễ cũng sẽ có sự trình diễn của Stevie Wonder, Alicia Keys và Aretha Franklin, mẹ đỡ đầu của Houston. Ca sĩ Roberta Flack sẽ tham dự, nhưng không rõ liệu cô ấy có biểu diễn hay không. Theo đại diện của Houston, Kristen Foster, chồng cũ của Houston, Bobby Brown, đã chính thức được mời tham dự đám tang. Brown đã bộc lộ cảm xúc tại một buổi biểu diễn ở Mississippi vào tối thứ Bảy sau khi Houston qua đời, sau đó rút khỏi buổi biểu diễn ở Nashville vào tối Chủ nhật và bay đến Los Angeles. Theo một nhà báo của New Edition, anh sẽ tham gia lại New Edition vào tối thứ Năm để biểu diễn tại Upper Marlboro, Maryland. Brown coi biểu diễn như một liệu pháp trị liệu để vượt qua thời điểm khó khăn. Foster nói rằng ca sĩ phúc âm Donnie McClurkin, diễn viên kiêm đạo diễn Tyler Perry, nhà sản xuất Clive Davis, nhà soạn nhạc kiêm giám đốc âm nhạc Rickey Minor và anh họ của Houston, Dionne Warwick, nằm trong số những người tham gia chương trình cho đám tang. Minor, người đã làm việc với Houston, nói với CNN rằng anh sẽ tham gia vào âm nhạc của đám tang và Dàn hợp xướng đại chúng New Jersey sẽ biểu diễn.
Anh ấy đã kết thúc ở đâu?
cảm xúc cởi mở
4,488
14
Câu chuyện: (CNN) - Danh sách những người tham gia chương trình cho đám tang của ca sĩ nhạc pop siêu sao Whitney Houston bao gồm phạm vi của thế giới giải trí. Diễn viên Kevin Costner, người đóng chung với Houston trong bộ phim đình đám "The Bodyguard" năm 1992, sẽ phát biểu tại buổi lễ vào thứ Bảy, theo một nguồn tin có kiến thức về kế hoạch đám tang. Ca sĩ Phúc âm Kim Burrell nói với Jason Carroll của CNN rằng cô sẽ hát bài "I Believe in You and Me", một tuyển tập do gia đình Houston thực hiện. Bài hát này được bao gồm trong nhạc nền của "The Preacher's Wife", một bộ phim năm 1996 có sự tham gia của Houston. Buổi lễ cũng sẽ có sự trình diễn của Stevie Wonder, Alicia Keys và Aretha Franklin, mẹ đỡ đầu của Houston. Ca sĩ Roberta Flack sẽ tham dự, nhưng không rõ liệu cô ấy có biểu diễn hay không. Theo đại diện của Houston, Kristen Foster, chồng cũ của Houston, Bobby Brown, đã chính thức được mời tham dự đám tang. Brown đã bộc lộ cảm xúc tại một buổi biểu diễn ở Mississippi vào tối thứ Bảy sau khi Houston qua đời, sau đó rút khỏi buổi biểu diễn ở Nashville vào tối Chủ nhật và bay đến Los Angeles. Theo một nhà báo của New Edition, anh sẽ tham gia lại New Edition vào tối thứ Năm để biểu diễn tại Upper Marlboro, Maryland. Brown coi biểu diễn như một liệu pháp trị liệu để vượt qua thời điểm khó khăn. Foster nói rằng ca sĩ phúc âm Donnie McClurkin, diễn viên kiêm đạo diễn Tyler Perry, nhà sản xuất Clive Davis, nhà soạn nhạc kiêm giám đốc âm nhạc Rickey Minor và anh họ của Houston, Dionne Warwick, nằm trong số những người tham gia chương trình cho đám tang. Minor, người đã làm việc với Houston, nói với CNN rằng anh sẽ tham gia vào âm nhạc của đám tang và Dàn hợp xướng đại chúng New Jersey sẽ biểu diễn.
Anon McClurkin là ai?
Thứ Bảy
4,488
15
Câu chuyện: (CNN) - Danh sách những người tham gia chương trình cho đám tang của ca sĩ nhạc pop siêu sao Whitney Houston bao gồm phạm vi của thế giới giải trí. Diễn viên Kevin Costner, người đóng chung với Houston trong bộ phim đình đám "The Bodyguard" năm 1992, sẽ phát biểu tại buổi lễ vào thứ Bảy, theo một nguồn tin có kiến thức về kế hoạch đám tang. Ca sĩ Phúc âm Kim Burrell nói với Jason Carroll của CNN rằng cô sẽ hát bài "I Believe in You and Me", một tuyển tập do gia đình Houston thực hiện. Bài hát này được bao gồm trong nhạc nền của "The Preacher's Wife", một bộ phim năm 1996 có sự tham gia của Houston. Buổi lễ cũng sẽ có sự trình diễn của Stevie Wonder, Alicia Keys và Aretha Franklin, mẹ đỡ đầu của Houston. Ca sĩ Roberta Flack sẽ tham dự, nhưng không rõ liệu cô ấy có biểu diễn hay không. Theo đại diện của Houston, Kristen Foster, chồng cũ của Houston, Bobby Brown, đã chính thức được mời tham dự đám tang. Brown đã bộc lộ cảm xúc tại một buổi biểu diễn ở Mississippi vào tối thứ Bảy sau khi Houston qua đời, sau đó rút khỏi buổi biểu diễn ở Nashville vào tối Chủ nhật và bay đến Los Angeles. Theo một nhà báo của New Edition, anh sẽ tham gia lại New Edition vào tối thứ Năm để biểu diễn tại Upper Marlboro, Maryland. Brown coi biểu diễn như một liệu pháp trị liệu để vượt qua thời điểm khó khăn. Foster nói rằng ca sĩ phúc âm Donnie McClurkin, diễn viên kiêm đạo diễn Tyler Perry, nhà sản xuất Clive Davis, nhà soạn nhạc kiêm giám đốc âm nhạc Rickey Minor và anh họ của Houston, Dionne Warwick, nằm trong số những người tham gia chương trình cho đám tang. Minor, người đã làm việc với Houston, nói với CNN rằng anh sẽ tham gia vào âm nhạc của đám tang và Dàn hợp xướng đại chúng New Jersey sẽ biểu diễn.
Hội hợp xướng nào sẽ biểu diễn ở đó?
bị loại khỏi buổi biểu diễn
4,489
0
Câu chuyện: Việc bỏ lỡ các tiết học, đặc biệt là các tiết học lớn mà sự vắng mặt của các tiết học đó có thể không bị phát hiện, là một truyền thống của sinh viên đại học. Tuy nhiên, ngày nay, một số giáo sư nói rằng họ đang nhìn thấy nhiều hơn, khi sinh viên tận dụng tối đa các công nghệ mới như một công cụ hỗ trợ học tập. Americ Azevedo đã dạy một "Giới thiệu về Máy tính" tại Đại học California, Berkeley, Hoa Kỳ vào học kỳ trước. Bằng cách truy cập vào trang web của khoá học, 200 sinh viên đã đăng ký có thể tải về các bản ghi âm hoặc xem video kỹ thuật số của các bài giảng, cũng như đọc các ghi chú chi tiết về bài giảng của giáo viên. Nhưng có một vấn đề lớn: Rất nhiều sinh viên đại học dựa vào công nghệ mà có lúc chỉ có khoảng 20 người tham gia lớp học. Doug Suda, 19 tuổi, một sinh viên trong lớp của Azevedo vào học kỳ trước, cho biết anh đã bỏ lỡ khoảng ba phần tư các bài giảng. Lý do chủ yếu là vì anh bận rộn với công việc ngoài trường và đang tham gia khoá học để đáp ứng yêu cầu về chuyên ngành kinh doanh. Vào cuối học kỳ, Suda đã chuẩn bị vội vã cho kỳ thi cuối kỳ bằng cách xem video của khoảng 15 bài giảng trong ba ngày. "Nếu không có điều đó... có lẽ tôi đã trượt lớp," Suda nói, thay vào đó anh nhận được điểm B +. Bất chấp những lo ngại về sự vắng mặt, các trường đang ngày càng thử nghiệm nhiều cách để sinh viên xem hoặc nghe bài giảng trên máy tính hoặc máy nghe nhạc số, như iPod. Tháng trước, Trường Y Harvard đã bắt đầu "Podcasting" các bài giảng. Sinh viên có thể tải chúng vào máy nghe nhạc số, và học trong khi đi bộ. Khi nhiều học giả chấp nhận sự đổi mới điện tử, những người khác đang đẩy lùi. Để khuyến khích sự tham dự, họ đang áp dụng các chiến thuật công nghệ thấp, như đưa ra nhiều câu đố bất ngờ hơn hoặc giảm bớt các dịch vụ trực tuyến. Lee Chanian, giáo sư kinh tế của UCLA, nói rằng "quá nhiều công nghệ dẫn đến môi trường học tập thụ động và khuyến khích sự vắng mặt nhiều hơn". Giờ đây anh đưa ít tài liệu giảng dạy trực tuyến hơn, và chỉ cung cấp các ghi chú mở rộng cho những chủ đề phức tạp nhất.
Công việc của Americ Azevedo là gì?
Đại học California
4,489
1
Câu chuyện: Việc bỏ lỡ các tiết học, đặc biệt là các tiết học lớn mà sự vắng mặt của các tiết học đó có thể không bị phát hiện, là một truyền thống của sinh viên đại học. Tuy nhiên, ngày nay, một số giáo sư nói rằng họ đang nhìn thấy nhiều hơn, khi sinh viên tận dụng tối đa các công nghệ mới như một công cụ hỗ trợ học tập. Americ Azevedo đã dạy một "Giới thiệu về Máy tính" tại Đại học California, Berkeley, Hoa Kỳ vào học kỳ trước. Bằng cách truy cập vào trang web của khoá học, 200 sinh viên đã đăng ký có thể tải về các bản ghi âm hoặc xem video kỹ thuật số của các bài giảng, cũng như đọc các ghi chú chi tiết về bài giảng của giáo viên. Nhưng có một vấn đề lớn: Rất nhiều sinh viên đại học dựa vào công nghệ mà có lúc chỉ có khoảng 20 người tham gia lớp học. Doug Suda, 19 tuổi, một sinh viên trong lớp của Azevedo vào học kỳ trước, cho biết anh đã bỏ lỡ khoảng ba phần tư các bài giảng. Lý do chủ yếu là vì anh bận rộn với công việc ngoài trường và đang tham gia khoá học để đáp ứng yêu cầu về chuyên ngành kinh doanh. Vào cuối học kỳ, Suda đã chuẩn bị vội vã cho kỳ thi cuối kỳ bằng cách xem video của khoảng 15 bài giảng trong ba ngày. "Nếu không có điều đó... có lẽ tôi đã trượt lớp," Suda nói, thay vào đó anh nhận được điểm B +. Bất chấp những lo ngại về sự vắng mặt, các trường đang ngày càng thử nghiệm nhiều cách để sinh viên xem hoặc nghe bài giảng trên máy tính hoặc máy nghe nhạc số, như iPod. Tháng trước, Trường Y Harvard đã bắt đầu "Podcasting" các bài giảng. Sinh viên có thể tải chúng vào máy nghe nhạc số, và học trong khi đi bộ. Khi nhiều học giả chấp nhận sự đổi mới điện tử, những người khác đang đẩy lùi. Để khuyến khích sự tham dự, họ đang áp dụng các chiến thuật công nghệ thấp, như đưa ra nhiều câu đố bất ngờ hơn hoặc giảm bớt các dịch vụ trực tuyến. Lee Chanian, giáo sư kinh tế của UCLA, nói rằng "quá nhiều công nghệ dẫn đến môi trường học tập thụ động và khuyến khích sự vắng mặt nhiều hơn". Giờ đây anh đưa ít tài liệu giảng dạy trực tuyến hơn, và chỉ cung cấp các ghi chú mở rộng cho những chủ đề phức tạp nhất.
Anh ấy làm gì ở đó?
các bài giảng
4,489
2
Câu chuyện: Việc bỏ lỡ các tiết học, đặc biệt là các tiết học lớn mà sự vắng mặt của các tiết học đó có thể không bị phát hiện, là một truyền thống của sinh viên đại học. Tuy nhiên, ngày nay, một số giáo sư nói rằng họ đang nhìn thấy nhiều hơn, khi sinh viên tận dụng tối đa các công nghệ mới như một công cụ hỗ trợ học tập. Americ Azevedo đã dạy một "Giới thiệu về Máy tính" tại Đại học California, Berkeley, Hoa Kỳ vào học kỳ trước. Bằng cách truy cập vào trang web của khoá học, 200 sinh viên đã đăng ký có thể tải về các bản ghi âm hoặc xem video kỹ thuật số của các bài giảng, cũng như đọc các ghi chú chi tiết về bài giảng của giáo viên. Nhưng có một vấn đề lớn: Rất nhiều sinh viên đại học dựa vào công nghệ mà có lúc chỉ có khoảng 20 người tham gia lớp học. Doug Suda, 19 tuổi, một sinh viên trong lớp của Azevedo vào học kỳ trước, cho biết anh đã bỏ lỡ khoảng ba phần tư các bài giảng. Lý do chủ yếu là vì anh bận rộn với công việc ngoài trường và đang tham gia khoá học để đáp ứng yêu cầu về chuyên ngành kinh doanh. Vào cuối học kỳ, Suda đã chuẩn bị vội vã cho kỳ thi cuối kỳ bằng cách xem video của khoảng 15 bài giảng trong ba ngày. "Nếu không có điều đó... có lẽ tôi đã trượt lớp," Suda nói, thay vào đó anh nhận được điểm B +. Bất chấp những lo ngại về sự vắng mặt, các trường đang ngày càng thử nghiệm nhiều cách để sinh viên xem hoặc nghe bài giảng trên máy tính hoặc máy nghe nhạc số, như iPod. Tháng trước, Trường Y Harvard đã bắt đầu "Podcasting" các bài giảng. Sinh viên có thể tải chúng vào máy nghe nhạc số, và học trong khi đi bộ. Khi nhiều học giả chấp nhận sự đổi mới điện tử, những người khác đang đẩy lùi. Để khuyến khích sự tham dự, họ đang áp dụng các chiến thuật công nghệ thấp, như đưa ra nhiều câu đố bất ngờ hơn hoặc giảm bớt các dịch vụ trực tuyến. Lee Chanian, giáo sư kinh tế của UCLA, nói rằng "quá nhiều công nghệ dẫn đến môi trường học tập thụ động và khuyến khích sự vắng mặt nhiều hơn". Giờ đây anh đưa ít tài liệu giảng dạy trực tuyến hơn, và chỉ cung cấp các ghi chú mở rộng cho những chủ đề phức tạp nhất.
Thứ gì đã tham dự các tiết học?
Giới thiệu về Máy tính
4,489
3
Câu chuyện: Việc bỏ lỡ các tiết học, đặc biệt là các tiết học lớn mà sự vắng mặt của các tiết học đó có thể không bị phát hiện, là một truyền thống của sinh viên đại học. Tuy nhiên, ngày nay, một số giáo sư nói rằng họ đang nhìn thấy nhiều hơn, khi sinh viên tận dụng tối đa các công nghệ mới như một công cụ hỗ trợ học tập. Americ Azevedo đã dạy một "Giới thiệu về Máy tính" tại Đại học California, Berkeley, Hoa Kỳ vào học kỳ trước. Bằng cách truy cập vào trang web của khoá học, 200 sinh viên đã đăng ký có thể tải về các bản ghi âm hoặc xem video kỹ thuật số của các bài giảng, cũng như đọc các ghi chú chi tiết về bài giảng của giáo viên. Nhưng có một vấn đề lớn: Rất nhiều sinh viên đại học dựa vào công nghệ mà có lúc chỉ có khoảng 20 người tham gia lớp học. Doug Suda, 19 tuổi, một sinh viên trong lớp của Azevedo vào học kỳ trước, cho biết anh đã bỏ lỡ khoảng ba phần tư các bài giảng. Lý do chủ yếu là vì anh bận rộn với công việc ngoài trường và đang tham gia khoá học để đáp ứng yêu cầu về chuyên ngành kinh doanh. Vào cuối học kỳ, Suda đã chuẩn bị vội vã cho kỳ thi cuối kỳ bằng cách xem video của khoảng 15 bài giảng trong ba ngày. "Nếu không có điều đó... có lẽ tôi đã trượt lớp," Suda nói, thay vào đó anh nhận được điểm B +. Bất chấp những lo ngại về sự vắng mặt, các trường đang ngày càng thử nghiệm nhiều cách để sinh viên xem hoặc nghe bài giảng trên máy tính hoặc máy nghe nhạc số, như iPod. Tháng trước, Trường Y Harvard đã bắt đầu "Podcasting" các bài giảng. Sinh viên có thể tải chúng vào máy nghe nhạc số, và học trong khi đi bộ. Khi nhiều học giả chấp nhận sự đổi mới điện tử, những người khác đang đẩy lùi. Để khuyến khích sự tham dự, họ đang áp dụng các chiến thuật công nghệ thấp, như đưa ra nhiều câu đố bất ngờ hơn hoặc giảm bớt các dịch vụ trực tuyến. Lee Chanian, giáo sư kinh tế của UCLA, nói rằng "quá nhiều công nghệ dẫn đến môi trường học tập thụ động và khuyến khích sự vắng mặt nhiều hơn". Giờ đây anh đưa ít tài liệu giảng dạy trực tuyến hơn, và chỉ cung cấp các ghi chú mở rộng cho những chủ đề phức tạp nhất.
Anh ấy đã sử dụng gì?
200
4,489
4
Câu chuyện: Việc bỏ lỡ các tiết học, đặc biệt là các tiết học lớn mà sự vắng mặt của các tiết học đó có thể không bị phát hiện, là một truyền thống của sinh viên đại học. Tuy nhiên, ngày nay, một số giáo sư nói rằng họ đang nhìn thấy nhiều hơn, khi sinh viên tận dụng tối đa các công nghệ mới như một công cụ hỗ trợ học tập. Americ Azevedo đã dạy một "Giới thiệu về Máy tính" tại Đại học California, Berkeley, Hoa Kỳ vào học kỳ trước. Bằng cách truy cập vào trang web của khoá học, 200 sinh viên đã đăng ký có thể tải về các bản ghi âm hoặc xem video kỹ thuật số của các bài giảng, cũng như đọc các ghi chú chi tiết về bài giảng của giáo viên. Nhưng có một vấn đề lớn: Rất nhiều sinh viên đại học dựa vào công nghệ mà có lúc chỉ có khoảng 20 người tham gia lớp học. Doug Suda, 19 tuổi, một sinh viên trong lớp của Azevedo vào học kỳ trước, cho biết anh đã bỏ lỡ khoảng ba phần tư các bài giảng. Lý do chủ yếu là vì anh bận rộn với công việc ngoài trường và đang tham gia khoá học để đáp ứng yêu cầu về chuyên ngành kinh doanh. Vào cuối học kỳ, Suda đã chuẩn bị vội vã cho kỳ thi cuối kỳ bằng cách xem video của khoảng 15 bài giảng trong ba ngày. "Nếu không có điều đó... có lẽ tôi đã trượt lớp," Suda nói, thay vào đó anh nhận được điểm B +. Bất chấp những lo ngại về sự vắng mặt, các trường đang ngày càng thử nghiệm nhiều cách để sinh viên xem hoặc nghe bài giảng trên máy tính hoặc máy nghe nhạc số, như iPod. Tháng trước, Trường Y Harvard đã bắt đầu "Podcasting" các bài giảng. Sinh viên có thể tải chúng vào máy nghe nhạc số, và học trong khi đi bộ. Khi nhiều học giả chấp nhận sự đổi mới điện tử, những người khác đang đẩy lùi. Để khuyến khích sự tham dự, họ đang áp dụng các chiến thuật công nghệ thấp, như đưa ra nhiều câu đố bất ngờ hơn hoặc giảm bớt các dịch vụ trực tuyến. Lee Chanian, giáo sư kinh tế của UCLA, nói rằng "quá nhiều công nghệ dẫn đến môi trường học tập thụ động và khuyến khích sự vắng mặt nhiều hơn". Giờ đây anh đưa ít tài liệu giảng dạy trực tuyến hơn, và chỉ cung cấp các ghi chú mở rộng cho những chủ đề phức tạp nhất.
Có bao nhiêu bài nói chuyện?
khoảng 20
4,489
5
Câu chuyện: Việc bỏ lỡ các tiết học, đặc biệt là các tiết học lớn mà sự vắng mặt của các tiết học đó có thể không bị phát hiện, là một truyền thống của sinh viên đại học. Tuy nhiên, ngày nay, một số giáo sư nói rằng họ đang nhìn thấy nhiều hơn, khi sinh viên tận dụng tối đa các công nghệ mới như một công cụ hỗ trợ học tập. Americ Azevedo đã dạy một "Giới thiệu về Máy tính" tại Đại học California, Berkeley, Hoa Kỳ vào học kỳ trước. Bằng cách truy cập vào trang web của khoá học, 200 sinh viên đã đăng ký có thể tải về các bản ghi âm hoặc xem video kỹ thuật số của các bài giảng, cũng như đọc các ghi chú chi tiết về bài giảng của giáo viên. Nhưng có một vấn đề lớn: Rất nhiều sinh viên đại học dựa vào công nghệ mà có lúc chỉ có khoảng 20 người tham gia lớp học. Doug Suda, 19 tuổi, một sinh viên trong lớp của Azevedo vào học kỳ trước, cho biết anh đã bỏ lỡ khoảng ba phần tư các bài giảng. Lý do chủ yếu là vì anh bận rộn với công việc ngoài trường và đang tham gia khoá học để đáp ứng yêu cầu về chuyên ngành kinh doanh. Vào cuối học kỳ, Suda đã chuẩn bị vội vã cho kỳ thi cuối kỳ bằng cách xem video của khoảng 15 bài giảng trong ba ngày. "Nếu không có điều đó... có lẽ tôi đã trượt lớp," Suda nói, thay vào đó anh nhận được điểm B +. Bất chấp những lo ngại về sự vắng mặt, các trường đang ngày càng thử nghiệm nhiều cách để sinh viên xem hoặc nghe bài giảng trên máy tính hoặc máy nghe nhạc số, như iPod. Tháng trước, Trường Y Harvard đã bắt đầu "Podcasting" các bài giảng. Sinh viên có thể tải chúng vào máy nghe nhạc số, và học trong khi đi bộ. Khi nhiều học giả chấp nhận sự đổi mới điện tử, những người khác đang đẩy lùi. Để khuyến khích sự tham dự, họ đang áp dụng các chiến thuật công nghệ thấp, như đưa ra nhiều câu đố bất ngờ hơn hoặc giảm bớt các dịch vụ trực tuyến. Lee Chanian, giáo sư kinh tế của UCLA, nói rằng "quá nhiều công nghệ dẫn đến môi trường học tập thụ động và khuyến khích sự vắng mặt nhiều hơn". Giờ đây anh đưa ít tài liệu giảng dạy trực tuyến hơn, và chỉ cung cấp các ghi chú mở rộng cho những chủ đề phức tạp nhất.
Chứng chỉ của anh ấy là gì?
công nghệ
4,489
6
Câu chuyện: Việc bỏ lỡ các tiết học, đặc biệt là các tiết học lớn mà sự vắng mặt của các tiết học đó có thể không bị phát hiện, là một truyền thống của sinh viên đại học. Tuy nhiên, ngày nay, một số giáo sư nói rằng họ đang nhìn thấy nhiều hơn, khi sinh viên tận dụng tối đa các công nghệ mới như một công cụ hỗ trợ học tập. Americ Azevedo đã dạy một "Giới thiệu về Máy tính" tại Đại học California, Berkeley, Hoa Kỳ vào học kỳ trước. Bằng cách truy cập vào trang web của khoá học, 200 sinh viên đã đăng ký có thể tải về các bản ghi âm hoặc xem video kỹ thuật số của các bài giảng, cũng như đọc các ghi chú chi tiết về bài giảng của giáo viên. Nhưng có một vấn đề lớn: Rất nhiều sinh viên đại học dựa vào công nghệ mà có lúc chỉ có khoảng 20 người tham gia lớp học. Doug Suda, 19 tuổi, một sinh viên trong lớp của Azevedo vào học kỳ trước, cho biết anh đã bỏ lỡ khoảng ba phần tư các bài giảng. Lý do chủ yếu là vì anh bận rộn với công việc ngoài trường và đang tham gia khoá học để đáp ứng yêu cầu về chuyên ngành kinh doanh. Vào cuối học kỳ, Suda đã chuẩn bị vội vã cho kỳ thi cuối kỳ bằng cách xem video của khoảng 15 bài giảng trong ba ngày. "Nếu không có điều đó... có lẽ tôi đã trượt lớp," Suda nói, thay vào đó anh nhận được điểm B +. Bất chấp những lo ngại về sự vắng mặt, các trường đang ngày càng thử nghiệm nhiều cách để sinh viên xem hoặc nghe bài giảng trên máy tính hoặc máy nghe nhạc số, như iPod. Tháng trước, Trường Y Harvard đã bắt đầu "Podcasting" các bài giảng. Sinh viên có thể tải chúng vào máy nghe nhạc số, và học trong khi đi bộ. Khi nhiều học giả chấp nhận sự đổi mới điện tử, những người khác đang đẩy lùi. Để khuyến khích sự tham dự, họ đang áp dụng các chiến thuật công nghệ thấp, như đưa ra nhiều câu đố bất ngờ hơn hoặc giảm bớt các dịch vụ trực tuyến. Lee Chanian, giáo sư kinh tế của UCLA, nói rằng "quá nhiều công nghệ dẫn đến môi trường học tập thụ động và khuyến khích sự vắng mặt nhiều hơn". Giờ đây anh đưa ít tài liệu giảng dạy trực tuyến hơn, và chỉ cung cấp các ghi chú mở rộng cho những chủ đề phức tạp nhất.
Học tập của Harvard như thế nào?
trang web của khoá học
4,489
7
Câu chuyện: Việc bỏ lỡ các tiết học, đặc biệt là các tiết học lớn mà sự vắng mặt của các tiết học đó có thể không bị phát hiện, là một truyền thống của sinh viên đại học. Tuy nhiên, ngày nay, một số giáo sư nói rằng họ đang nhìn thấy nhiều hơn, khi sinh viên tận dụng tối đa các công nghệ mới như một công cụ hỗ trợ học tập. Americ Azevedo đã dạy một "Giới thiệu về Máy tính" tại Đại học California, Berkeley, Hoa Kỳ vào học kỳ trước. Bằng cách truy cập vào trang web của khoá học, 200 sinh viên đã đăng ký có thể tải về các bản ghi âm hoặc xem video kỹ thuật số của các bài giảng, cũng như đọc các ghi chú chi tiết về bài giảng của giáo viên. Nhưng có một vấn đề lớn: Rất nhiều sinh viên đại học dựa vào công nghệ mà có lúc chỉ có khoảng 20 người tham gia lớp học. Doug Suda, 19 tuổi, một sinh viên trong lớp của Azevedo vào học kỳ trước, cho biết anh đã bỏ lỡ khoảng ba phần tư các bài giảng. Lý do chủ yếu là vì anh bận rộn với công việc ngoài trường và đang tham gia khoá học để đáp ứng yêu cầu về chuyên ngành kinh doanh. Vào cuối học kỳ, Suda đã chuẩn bị vội vã cho kỳ thi cuối kỳ bằng cách xem video của khoảng 15 bài giảng trong ba ngày. "Nếu không có điều đó... có lẽ tôi đã trượt lớp," Suda nói, thay vào đó anh nhận được điểm B +. Bất chấp những lo ngại về sự vắng mặt, các trường đang ngày càng thử nghiệm nhiều cách để sinh viên xem hoặc nghe bài giảng trên máy tính hoặc máy nghe nhạc số, như iPod. Tháng trước, Trường Y Harvard đã bắt đầu "Podcasting" các bài giảng. Sinh viên có thể tải chúng vào máy nghe nhạc số, và học trong khi đi bộ. Khi nhiều học giả chấp nhận sự đổi mới điện tử, những người khác đang đẩy lùi. Để khuyến khích sự tham dự, họ đang áp dụng các chiến thuật công nghệ thấp, như đưa ra nhiều câu đố bất ngờ hơn hoặc giảm bớt các dịch vụ trực tuyến. Lee Chanian, giáo sư kinh tế của UCLA, nói rằng "quá nhiều công nghệ dẫn đến môi trường học tập thụ động và khuyến khích sự vắng mặt nhiều hơn". Giờ đây anh đưa ít tài liệu giảng dạy trực tuyến hơn, và chỉ cung cấp các ghi chú mở rộng cho những chủ đề phức tạp nhất.
Có thể tải xuống được không?
Vâng
4,489
8
Câu chuyện: Việc bỏ lỡ các tiết học, đặc biệt là các tiết học lớn mà sự vắng mặt của các tiết học đó có thể không bị phát hiện, là một truyền thống của sinh viên đại học. Tuy nhiên, ngày nay, một số giáo sư nói rằng họ đang nhìn thấy nhiều hơn, khi sinh viên tận dụng tối đa các công nghệ mới như một công cụ hỗ trợ học tập. Americ Azevedo đã dạy một "Giới thiệu về Máy tính" tại Đại học California, Berkeley, Hoa Kỳ vào học kỳ trước. Bằng cách truy cập vào trang web của khoá học, 200 sinh viên đã đăng ký có thể tải về các bản ghi âm hoặc xem video kỹ thuật số của các bài giảng, cũng như đọc các ghi chú chi tiết về bài giảng của giáo viên. Nhưng có một vấn đề lớn: Rất nhiều sinh viên đại học dựa vào công nghệ mà có lúc chỉ có khoảng 20 người tham gia lớp học. Doug Suda, 19 tuổi, một sinh viên trong lớp của Azevedo vào học kỳ trước, cho biết anh đã bỏ lỡ khoảng ba phần tư các bài giảng. Lý do chủ yếu là vì anh bận rộn với công việc ngoài trường và đang tham gia khoá học để đáp ứng yêu cầu về chuyên ngành kinh doanh. Vào cuối học kỳ, Suda đã chuẩn bị vội vã cho kỳ thi cuối kỳ bằng cách xem video của khoảng 15 bài giảng trong ba ngày. "Nếu không có điều đó... có lẽ tôi đã trượt lớp," Suda nói, thay vào đó anh nhận được điểm B +. Bất chấp những lo ngại về sự vắng mặt, các trường đang ngày càng thử nghiệm nhiều cách để sinh viên xem hoặc nghe bài giảng trên máy tính hoặc máy nghe nhạc số, như iPod. Tháng trước, Trường Y Harvard đã bắt đầu "Podcasting" các bài giảng. Sinh viên có thể tải chúng vào máy nghe nhạc số, và học trong khi đi bộ. Khi nhiều học giả chấp nhận sự đổi mới điện tử, những người khác đang đẩy lùi. Để khuyến khích sự tham dự, họ đang áp dụng các chiến thuật công nghệ thấp, như đưa ra nhiều câu đố bất ngờ hơn hoặc giảm bớt các dịch vụ trực tuyến. Lee Chanian, giáo sư kinh tế của UCLA, nói rằng "quá nhiều công nghệ dẫn đến môi trường học tập thụ động và khuyến khích sự vắng mặt nhiều hơn". Giờ đây anh đưa ít tài liệu giảng dạy trực tuyến hơn, và chỉ cung cấp các ghi chú mở rộng cho những chủ đề phức tạp nhất.
Công nghệ này đang gây ra điều gì?
một số trong số đó
4,489
9
Câu chuyện: Việc bỏ lỡ các tiết học, đặc biệt là các tiết học lớn mà sự vắng mặt của các tiết học đó có thể không bị phát hiện, là một truyền thống của sinh viên đại học. Tuy nhiên, ngày nay, một số giáo sư nói rằng họ đang nhìn thấy nhiều hơn, khi sinh viên tận dụng tối đa các công nghệ mới như một công cụ hỗ trợ học tập. Americ Azevedo đã dạy một "Giới thiệu về Máy tính" tại Đại học California, Berkeley, Hoa Kỳ vào học kỳ trước. Bằng cách truy cập vào trang web của khoá học, 200 sinh viên đã đăng ký có thể tải về các bản ghi âm hoặc xem video kỹ thuật số của các bài giảng, cũng như đọc các ghi chú chi tiết về bài giảng của giáo viên. Nhưng có một vấn đề lớn: Rất nhiều sinh viên đại học dựa vào công nghệ mà có lúc chỉ có khoảng 20 người tham gia lớp học. Doug Suda, 19 tuổi, một sinh viên trong lớp của Azevedo vào học kỳ trước, cho biết anh đã bỏ lỡ khoảng ba phần tư các bài giảng. Lý do chủ yếu là vì anh bận rộn với công việc ngoài trường và đang tham gia khoá học để đáp ứng yêu cầu về chuyên ngành kinh doanh. Vào cuối học kỳ, Suda đã chuẩn bị vội vã cho kỳ thi cuối kỳ bằng cách xem video của khoảng 15 bài giảng trong ba ngày. "Nếu không có điều đó... có lẽ tôi đã trượt lớp," Suda nói, thay vào đó anh nhận được điểm B +. Bất chấp những lo ngại về sự vắng mặt, các trường đang ngày càng thử nghiệm nhiều cách để sinh viên xem hoặc nghe bài giảng trên máy tính hoặc máy nghe nhạc số, như iPod. Tháng trước, Trường Y Harvard đã bắt đầu "Podcasting" các bài giảng. Sinh viên có thể tải chúng vào máy nghe nhạc số, và học trong khi đi bộ. Khi nhiều học giả chấp nhận sự đổi mới điện tử, những người khác đang đẩy lùi. Để khuyến khích sự tham dự, họ đang áp dụng các chiến thuật công nghệ thấp, như đưa ra nhiều câu đố bất ngờ hơn hoặc giảm bớt các dịch vụ trực tuyến. Lee Chanian, giáo sư kinh tế của UCLA, nói rằng "quá nhiều công nghệ dẫn đến môi trường học tập thụ động và khuyến khích sự vắng mặt nhiều hơn". Giờ đây anh đưa ít tài liệu giảng dạy trực tuyến hơn, và chỉ cung cấp các ghi chú mở rộng cho những chủ đề phức tạp nhất.
Anh ấy có thêm bài giảng vào thư viện trực tuyến không?
khoảng 1/4
4,490
0
Câu chuyện: Giai đoạn từ năm 1603 đến năm 1868 trong lịch sử Nhật Bản, khi xã hội Nhật Bản nằm dưới sự cai trị của Mạc phủ Tokugawa và 300 daimy khu vực của đất nước.Đặc trưng của giai đoạn này là tăng trưởng kinh tế, trật tự xã hội nghiêm ngặt, chính sách đối ngoại cô lập, dân số ổn định, "không còn chiến tranh", và sự hưởng thụ nghệ thuật và văn hoá của dân chúng. Mạc phủ được Tokugawa Ieyasu chính thức thành lập tại Edo vào ngày 24 tháng 3 năm 1603.Thời kỳ này kết thúc với cuộc Minh Trị Duy tân vào ngày 3 tháng 5 năm 1868, sau khi Edo sụp đổ.Một cuộc cách mạng đã diễn ra từ thời Mạc phủ Kamakura, tồn tại với triều đình Tenno, đến thời Tokugawa, khi "các võ sĩ đạo" trở thành những người cai trị không bị thách thức trong cái mà sử gia Edwin O. Reischauer gọi là một hình thức Mạc phủ "phong kiến tập trung hoá".Công cụ cho sự trỗi dậy của Mạc phủ mới là Tokugawa Ieyasu, người hưởng lợi chính từ những thành tựu của Oda Nobunaga và Toyotomi Hideyoshi. Đã có quyền lực, Ieyasu hưởng lợi từ việc chuyển sang khu vực giàu có Kant.Ông duy trì hai triệu "koku" đất đai, một trụ sở mới tại Edo, một thị trấn lâu đài chiến lược (Tokyo trong tương lai), và cũng có thêm hai triệu "koku" đất đai và ba mươi tám chư hầu dưới sự kiểm soát của mình.Sau cái chết của Hideyoshi, Ieyasu nhanh chóng giành quyền kiểm soát gia đình Toyotomi.
Mạc phủ nào cai trị Nhật Bản từ năm 1603 đến năm 1868?
Mạc phủ Tokugawa
4,490
1
Câu chuyện: Giai đoạn từ năm 1603 đến năm 1868 trong lịch sử Nhật Bản, khi xã hội Nhật Bản nằm dưới sự cai trị của Mạc phủ Tokugawa và 300 daimy khu vực của đất nước.Đặc trưng của giai đoạn này là tăng trưởng kinh tế, trật tự xã hội nghiêm ngặt, chính sách đối ngoại cô lập, dân số ổn định, "không còn chiến tranh", và sự hưởng thụ nghệ thuật và văn hoá của dân chúng. Mạc phủ được Tokugawa Ieyasu chính thức thành lập tại Edo vào ngày 24 tháng 3 năm 1603.Thời kỳ này kết thúc với cuộc Minh Trị Duy tân vào ngày 3 tháng 5 năm 1868, sau khi Edo sụp đổ.Một cuộc cách mạng đã diễn ra từ thời Mạc phủ Kamakura, tồn tại với triều đình Tenno, đến thời Tokugawa, khi "các võ sĩ đạo" trở thành những người cai trị không bị thách thức trong cái mà sử gia Edwin O. Reischauer gọi là một hình thức Mạc phủ "phong kiến tập trung hoá".Công cụ cho sự trỗi dậy của Mạc phủ mới là Tokugawa Ieyasu, người hưởng lợi chính từ những thành tựu của Oda Nobunaga và Toyotomi Hideyoshi. Đã có quyền lực, Ieyasu hưởng lợi từ việc chuyển sang khu vực giàu có Kant.Ông duy trì hai triệu "koku" đất đai, một trụ sở mới tại Edo, một thị trấn lâu đài chiến lược (Tokyo trong tương lai), và cũng có thêm hai triệu "koku" đất đai và ba mươi tám chư hầu dưới sự kiểm soát của mình.Sau cái chết của Hideyoshi, Ieyasu nhanh chóng giành quyền kiểm soát gia đình Toyotomi.
Sự phát triển kinh tế có tốt không?
300
4,490
2
Câu chuyện: Giai đoạn từ năm 1603 đến năm 1868 trong lịch sử Nhật Bản, khi xã hội Nhật Bản nằm dưới sự cai trị của Mạc phủ Tokugawa và 300 daimy khu vực của đất nước.Đặc trưng của giai đoạn này là tăng trưởng kinh tế, trật tự xã hội nghiêm ngặt, chính sách đối ngoại cô lập, dân số ổn định, "không còn chiến tranh", và sự hưởng thụ nghệ thuật và văn hoá của dân chúng. Mạc phủ được Tokugawa Ieyasu chính thức thành lập tại Edo vào ngày 24 tháng 3 năm 1603.Thời kỳ này kết thúc với cuộc Minh Trị Duy tân vào ngày 3 tháng 5 năm 1868, sau khi Edo sụp đổ.Một cuộc cách mạng đã diễn ra từ thời Mạc phủ Kamakura, tồn tại với triều đình Tenno, đến thời Tokugawa, khi "các võ sĩ đạo" trở thành những người cai trị không bị thách thức trong cái mà sử gia Edwin O. Reischauer gọi là một hình thức Mạc phủ "phong kiến tập trung hoá".Công cụ cho sự trỗi dậy của Mạc phủ mới là Tokugawa Ieyasu, người hưởng lợi chính từ những thành tựu của Oda Nobunaga và Toyotomi Hideyoshi. Đã có quyền lực, Ieyasu hưởng lợi từ việc chuyển sang khu vực giàu có Kant.Ông duy trì hai triệu "koku" đất đai, một trụ sở mới tại Edo, một thị trấn lâu đài chiến lược (Tokyo trong tương lai), và cũng có thêm hai triệu "koku" đất đai và ba mươi tám chư hầu dưới sự kiểm soát của mình.Sau cái chết của Hideyoshi, Ieyasu nhanh chóng giành quyền kiểm soát gia đình Toyotomi.
Sau đó có nhiều cuộc chiến không?
4,490
3
Câu chuyện: Giai đoạn từ năm 1603 đến năm 1868 trong lịch sử Nhật Bản, khi xã hội Nhật Bản nằm dưới sự cai trị của Mạc phủ Tokugawa và 300 daimy khu vực của đất nước.Đặc trưng của giai đoạn này là tăng trưởng kinh tế, trật tự xã hội nghiêm ngặt, chính sách đối ngoại cô lập, dân số ổn định, "không còn chiến tranh", và sự hưởng thụ nghệ thuật và văn hoá của dân chúng. Mạc phủ được Tokugawa Ieyasu chính thức thành lập tại Edo vào ngày 24 tháng 3 năm 1603.Thời kỳ này kết thúc với cuộc Minh Trị Duy tân vào ngày 3 tháng 5 năm 1868, sau khi Edo sụp đổ.Một cuộc cách mạng đã diễn ra từ thời Mạc phủ Kamakura, tồn tại với triều đình Tenno, đến thời Tokugawa, khi "các võ sĩ đạo" trở thành những người cai trị không bị thách thức trong cái mà sử gia Edwin O. Reischauer gọi là một hình thức Mạc phủ "phong kiến tập trung hoá".Công cụ cho sự trỗi dậy của Mạc phủ mới là Tokugawa Ieyasu, người hưởng lợi chính từ những thành tựu của Oda Nobunaga và Toyotomi Hideyoshi. Đã có quyền lực, Ieyasu hưởng lợi từ việc chuyển sang khu vực giàu có Kant.Ông duy trì hai triệu "koku" đất đai, một trụ sở mới tại Edo, một thị trấn lâu đài chiến lược (Tokyo trong tương lai), và cũng có thêm hai triệu "koku" đất đai và ba mươi tám chư hầu dưới sự kiểm soát của mình.Sau cái chết của Hideyoshi, Ieyasu nhanh chóng giành quyền kiểm soát gia đình Toyotomi.
Thể thao và văn hoá phát triển không?
không
4,490
4
Câu chuyện: Giai đoạn từ năm 1603 đến năm 1868 trong lịch sử Nhật Bản, khi xã hội Nhật Bản nằm dưới sự cai trị của Mạc phủ Tokugawa và 300 daimy khu vực của đất nước.Đặc trưng của giai đoạn này là tăng trưởng kinh tế, trật tự xã hội nghiêm ngặt, chính sách đối ngoại cô lập, dân số ổn định, "không còn chiến tranh", và sự hưởng thụ nghệ thuật và văn hoá của dân chúng. Mạc phủ được Tokugawa Ieyasu chính thức thành lập tại Edo vào ngày 24 tháng 3 năm 1603.Thời kỳ này kết thúc với cuộc Minh Trị Duy tân vào ngày 3 tháng 5 năm 1868, sau khi Edo sụp đổ.Một cuộc cách mạng đã diễn ra từ thời Mạc phủ Kamakura, tồn tại với triều đình Tenno, đến thời Tokugawa, khi "các võ sĩ đạo" trở thành những người cai trị không bị thách thức trong cái mà sử gia Edwin O. Reischauer gọi là một hình thức Mạc phủ "phong kiến tập trung hoá".Công cụ cho sự trỗi dậy của Mạc phủ mới là Tokugawa Ieyasu, người hưởng lợi chính từ những thành tựu của Oda Nobunaga và Toyotomi Hideyoshi. Đã có quyền lực, Ieyasu hưởng lợi từ việc chuyển sang khu vực giàu có Kant.Ông duy trì hai triệu "koku" đất đai, một trụ sở mới tại Edo, một thị trấn lâu đài chiến lược (Tokyo trong tương lai), và cũng có thêm hai triệu "koku" đất đai và ba mươi tám chư hầu dưới sự kiểm soát của mình.Sau cái chết của Hideyoshi, Ieyasu nhanh chóng giành quyền kiểm soát gia đình Toyotomi.
Ai đã thành lập giai đoạn này?
4,490
5
Câu chuyện: Giai đoạn từ năm 1603 đến năm 1868 trong lịch sử Nhật Bản, khi xã hội Nhật Bản nằm dưới sự cai trị của Mạc phủ Tokugawa và 300 daimy khu vực của đất nước.Đặc trưng của giai đoạn này là tăng trưởng kinh tế, trật tự xã hội nghiêm ngặt, chính sách đối ngoại cô lập, dân số ổn định, "không còn chiến tranh", và sự hưởng thụ nghệ thuật và văn hoá của dân chúng. Mạc phủ được Tokugawa Ieyasu chính thức thành lập tại Edo vào ngày 24 tháng 3 năm 1603.Thời kỳ này kết thúc với cuộc Minh Trị Duy tân vào ngày 3 tháng 5 năm 1868, sau khi Edo sụp đổ.Một cuộc cách mạng đã diễn ra từ thời Mạc phủ Kamakura, tồn tại với triều đình Tenno, đến thời Tokugawa, khi "các võ sĩ đạo" trở thành những người cai trị không bị thách thức trong cái mà sử gia Edwin O. Reischauer gọi là một hình thức Mạc phủ "phong kiến tập trung hoá".Công cụ cho sự trỗi dậy của Mạc phủ mới là Tokugawa Ieyasu, người hưởng lợi chính từ những thành tựu của Oda Nobunaga và Toyotomi Hideyoshi. Đã có quyền lực, Ieyasu hưởng lợi từ việc chuyển sang khu vực giàu có Kant.Ông duy trì hai triệu "koku" đất đai, một trụ sở mới tại Edo, một thị trấn lâu đài chiến lược (Tokyo trong tương lai), và cũng có thêm hai triệu "koku" đất đai và ba mươi tám chư hầu dưới sự kiểm soát của mình.Sau cái chết của Hideyoshi, Ieyasu nhanh chóng giành quyền kiểm soát gia đình Toyotomi.
Ngày thành lập chính xác là ngày nào?
Tokugawa Ieyasu
4,490
6
Câu chuyện: Giai đoạn từ năm 1603 đến năm 1868 trong lịch sử Nhật Bản, khi xã hội Nhật Bản nằm dưới sự cai trị của Mạc phủ Tokugawa và 300 daimy khu vực của đất nước.Đặc trưng của giai đoạn này là tăng trưởng kinh tế, trật tự xã hội nghiêm ngặt, chính sách đối ngoại cô lập, dân số ổn định, "không còn chiến tranh", và sự hưởng thụ nghệ thuật và văn hoá của dân chúng. Mạc phủ được Tokugawa Ieyasu chính thức thành lập tại Edo vào ngày 24 tháng 3 năm 1603.Thời kỳ này kết thúc với cuộc Minh Trị Duy tân vào ngày 3 tháng 5 năm 1868, sau khi Edo sụp đổ.Một cuộc cách mạng đã diễn ra từ thời Mạc phủ Kamakura, tồn tại với triều đình Tenno, đến thời Tokugawa, khi "các võ sĩ đạo" trở thành những người cai trị không bị thách thức trong cái mà sử gia Edwin O. Reischauer gọi là một hình thức Mạc phủ "phong kiến tập trung hoá".Công cụ cho sự trỗi dậy của Mạc phủ mới là Tokugawa Ieyasu, người hưởng lợi chính từ những thành tựu của Oda Nobunaga và Toyotomi Hideyoshi. Đã có quyền lực, Ieyasu hưởng lợi từ việc chuyển sang khu vực giàu có Kant.Ông duy trì hai triệu "koku" đất đai, một trụ sở mới tại Edo, một thị trấn lâu đài chiến lược (Tokyo trong tương lai), và cũng có thêm hai triệu "koku" đất đai và ba mươi tám chư hầu dưới sự kiểm soát của mình.Sau cái chết của Hideyoshi, Ieyasu nhanh chóng giành quyền kiểm soát gia đình Toyotomi.
Ngày chính xác là ngày nó sụp đổ?
24 tháng 3 năm 1603
4,490
7
Câu chuyện: Giai đoạn từ năm 1603 đến năm 1868 trong lịch sử Nhật Bản, khi xã hội Nhật Bản nằm dưới sự cai trị của Mạc phủ Tokugawa và 300 daimy khu vực của đất nước.Đặc trưng của giai đoạn này là tăng trưởng kinh tế, trật tự xã hội nghiêm ngặt, chính sách đối ngoại cô lập, dân số ổn định, "không còn chiến tranh", và sự hưởng thụ nghệ thuật và văn hoá của dân chúng. Mạc phủ được Tokugawa Ieyasu chính thức thành lập tại Edo vào ngày 24 tháng 3 năm 1603.Thời kỳ này kết thúc với cuộc Minh Trị Duy tân vào ngày 3 tháng 5 năm 1868, sau khi Edo sụp đổ.Một cuộc cách mạng đã diễn ra từ thời Mạc phủ Kamakura, tồn tại với triều đình Tenno, đến thời Tokugawa, khi "các võ sĩ đạo" trở thành những người cai trị không bị thách thức trong cái mà sử gia Edwin O. Reischauer gọi là một hình thức Mạc phủ "phong kiến tập trung hoá".Công cụ cho sự trỗi dậy của Mạc phủ mới là Tokugawa Ieyasu, người hưởng lợi chính từ những thành tựu của Oda Nobunaga và Toyotomi Hideyoshi. Đã có quyền lực, Ieyasu hưởng lợi từ việc chuyển sang khu vực giàu có Kant.Ông duy trì hai triệu "koku" đất đai, một trụ sở mới tại Edo, một thị trấn lâu đài chiến lược (Tokyo trong tương lai), và cũng có thêm hai triệu "koku" đất đai và ba mươi tám chư hầu dưới sự kiểm soát của mình.Sau cái chết của Hideyoshi, Ieyasu nhanh chóng giành quyền kiểm soát gia đình Toyotomi.
Thành phố nào hiện nằm ở nơi có trụ sở lâu đài ở Edo?
3 tháng 5 năm 1868
4,490
8
Câu chuyện: Giai đoạn từ năm 1603 đến năm 1868 trong lịch sử Nhật Bản, khi xã hội Nhật Bản nằm dưới sự cai trị của Mạc phủ Tokugawa và 300 daimy khu vực của đất nước.Đặc trưng của giai đoạn này là tăng trưởng kinh tế, trật tự xã hội nghiêm ngặt, chính sách đối ngoại cô lập, dân số ổn định, "không còn chiến tranh", và sự hưởng thụ nghệ thuật và văn hoá của dân chúng. Mạc phủ được Tokugawa Ieyasu chính thức thành lập tại Edo vào ngày 24 tháng 3 năm 1603.Thời kỳ này kết thúc với cuộc Minh Trị Duy tân vào ngày 3 tháng 5 năm 1868, sau khi Edo sụp đổ.Một cuộc cách mạng đã diễn ra từ thời Mạc phủ Kamakura, tồn tại với triều đình Tenno, đến thời Tokugawa, khi "các võ sĩ đạo" trở thành những người cai trị không bị thách thức trong cái mà sử gia Edwin O. Reischauer gọi là một hình thức Mạc phủ "phong kiến tập trung hoá".Công cụ cho sự trỗi dậy của Mạc phủ mới là Tokugawa Ieyasu, người hưởng lợi chính từ những thành tựu của Oda Nobunaga và Toyotomi Hideyoshi. Đã có quyền lực, Ieyasu hưởng lợi từ việc chuyển sang khu vực giàu có Kant.Ông duy trì hai triệu "koku" đất đai, một trụ sở mới tại Edo, một thị trấn lâu đài chiến lược (Tokyo trong tương lai), và cũng có thêm hai triệu "koku" đất đai và ba mươi tám chư hầu dưới sự kiểm soát của mình.Sau cái chết của Hideyoshi, Ieyasu nhanh chóng giành quyền kiểm soát gia đình Toyotomi.
Pháp Mạc phủ Kamakura có hoà bình không?
Tokyo
4,490
9
Câu chuyện: Giai đoạn từ năm 1603 đến năm 1868 trong lịch sử Nhật Bản, khi xã hội Nhật Bản nằm dưới sự cai trị của Mạc phủ Tokugawa và 300 daimy khu vực của đất nước.Đặc trưng của giai đoạn này là tăng trưởng kinh tế, trật tự xã hội nghiêm ngặt, chính sách đối ngoại cô lập, dân số ổn định, "không còn chiến tranh", và sự hưởng thụ nghệ thuật và văn hoá của dân chúng. Mạc phủ được Tokugawa Ieyasu chính thức thành lập tại Edo vào ngày 24 tháng 3 năm 1603.Thời kỳ này kết thúc với cuộc Minh Trị Duy tân vào ngày 3 tháng 5 năm 1868, sau khi Edo sụp đổ.Một cuộc cách mạng đã diễn ra từ thời Mạc phủ Kamakura, tồn tại với triều đình Tenno, đến thời Tokugawa, khi "các võ sĩ đạo" trở thành những người cai trị không bị thách thức trong cái mà sử gia Edwin O. Reischauer gọi là một hình thức Mạc phủ "phong kiến tập trung hoá".Công cụ cho sự trỗi dậy của Mạc phủ mới là Tokugawa Ieyasu, người hưởng lợi chính từ những thành tựu của Oda Nobunaga và Toyotomi Hideyoshi. Đã có quyền lực, Ieyasu hưởng lợi từ việc chuyển sang khu vực giàu có Kant.Ông duy trì hai triệu "koku" đất đai, một trụ sở mới tại Edo, một thị trấn lâu đài chiến lược (Tokyo trong tương lai), và cũng có thêm hai triệu "koku" đất đai và ba mươi tám chư hầu dưới sự kiểm soát của mình.Sau cái chết của Hideyoshi, Ieyasu nhanh chóng giành quyền kiểm soát gia đình Toyotomi.
Việc Ieyasu chuyển đến Kant có mang lại lợi ích cho ông ta không?
không
4,491
0
Câu chuyện: CHƯƠNG XLV. CÔNG BỐ TRONG MỘT CHIẾN TRANH. Một hai ngày sau khi chúng tôi đến Rio, một sự việc khá thú vị xảy ra với một người quen của tôi, cậu bé Lemsford, một thi sĩ trên boong súng. Những khẩu súng lớn trên một con tàu có vũ trang có những khối gỗ, gọi là những mẩu nhỏ, sơn đen, được lắp vào mõm để tránh nước biển bắn ra. Những mẩu nhỏ này chui vào chui ra rất khéo, giống như những tấm bìa bọc những cây linh sam bơ. Theo lời khuyên của một người bạn, Lemsford, lo lắng cho số phận của hộp thơ của mình, sau đó đã sử dụng một khẩu súng đặc biệt trên boong chính, trong ống mà anh ta dùng để đẩy các bản thảo của mình, chỉ đơn giản là bò một phần ra khỏi lỗ cảng, tháo ngòi bút, nhét giấy tờ vào, cuộn chặt lại và làm tất cả ấm cúng trở lại. Sau bữa sáng, anh ta và tôi đang ngả lưng trên nóc tàu chính, nơi, được sự cho phép của chủ nhân cao quý của tôi, Jack Chase, tôi đã mời anh ta-thì đột nhiên, chúng tôi nghe thấy tiếng đại bác. Đó là con tàu của chính chúng tôi. "Ôi!" một người đứng đầu nói, "quay lại lời chào trên bờ biển mà họ đã tặng chúng tôi ngày hôm qua." "Ôi Chúa ơi!" Lemsford thốt lên, "Bài hát của tôi về mỹ nhân ngư!" và anh ta chạy xuống giàn khoan tới chỗ các khẩu súng; nhưng ngay khi chạm vào boong súng, khẩu số 20-hộp súng văn chương của anh ta-đã phát đi một bản báo cáo tuyệt vời. "À, vệ sĩ sau lưng của tôi, Virgil," Jack Chase nói với anh ta, trong khi anh ta chậm rãi quay lại chỗ giàn khoan, "anh có lấy được nó không? Anh không cần trả lời; tôi thấy anh đã quá muộn. Nhưng đừng bận tâm, anh bạn: không một nhà in nào có thể làm việc này cho anh tốt hơn. Đó là cách xuất bản, Jack Stack," quay sang tôi, "pháo nó ngay vào họ; mỗi một phát súng nặng 24 pound, những kẻ ngốc này, dù họ có bắn hay không. Và hãy nhớ cho anh, Lemsford, khi phát súng của anh có hiệu quả nhất, anh sẽ nghe thấy ít nhất từ kẻ thù. Một người bị giết thậm chí không thể nói nhịu." Những
Thử thi sĩ trên boong súng là ai?
Lemsford
4,491
1
Câu chuyện: CHƯƠNG XLV. CÔNG BỐ TRONG MỘT CHIẾN TRANH. Một hai ngày sau khi chúng tôi đến Rio, một sự việc khá thú vị xảy ra với một người quen của tôi, cậu bé Lemsford, một thi sĩ trên boong súng. Những khẩu súng lớn trên một con tàu có vũ trang có những khối gỗ, gọi là những mẩu nhỏ, sơn đen, được lắp vào mõm để tránh nước biển bắn ra. Những mẩu nhỏ này chui vào chui ra rất khéo, giống như những tấm bìa bọc những cây linh sam bơ. Theo lời khuyên của một người bạn, Lemsford, lo lắng cho số phận của hộp thơ của mình, sau đó đã sử dụng một khẩu súng đặc biệt trên boong chính, trong ống mà anh ta dùng để đẩy các bản thảo của mình, chỉ đơn giản là bò một phần ra khỏi lỗ cảng, tháo ngòi bút, nhét giấy tờ vào, cuộn chặt lại và làm tất cả ấm cúng trở lại. Sau bữa sáng, anh ta và tôi đang ngả lưng trên nóc tàu chính, nơi, được sự cho phép của chủ nhân cao quý của tôi, Jack Chase, tôi đã mời anh ta-thì đột nhiên, chúng tôi nghe thấy tiếng đại bác. Đó là con tàu của chính chúng tôi. "Ôi!" một người đứng đầu nói, "quay lại lời chào trên bờ biển mà họ đã tặng chúng tôi ngày hôm qua." "Ôi Chúa ơi!" Lemsford thốt lên, "Bài hát của tôi về mỹ nhân ngư!" và anh ta chạy xuống giàn khoan tới chỗ các khẩu súng; nhưng ngay khi chạm vào boong súng, khẩu số 20-hộp súng văn chương của anh ta-đã phát đi một bản báo cáo tuyệt vời. "À, vệ sĩ sau lưng của tôi, Virgil," Jack Chase nói với anh ta, trong khi anh ta chậm rãi quay lại chỗ giàn khoan, "anh có lấy được nó không? Anh không cần trả lời; tôi thấy anh đã quá muộn. Nhưng đừng bận tâm, anh bạn: không một nhà in nào có thể làm việc này cho anh tốt hơn. Đó là cách xuất bản, Jack Stack," quay sang tôi, "pháo nó ngay vào họ; mỗi một phát súng nặng 24 pound, những kẻ ngốc này, dù họ có bắn hay không. Và hãy nhớ cho anh, Lemsford, khi phát súng của anh có hiệu quả nhất, anh sẽ nghe thấy ít nhất từ kẻ thù. Một người bị giết thậm chí không thể nói nhịu." Những
Chuyện gì đã xảy ra với anh ta?
thú vị
4,491
2
Câu chuyện: CHƯƠNG XLV. CÔNG BỐ TRONG MỘT CHIẾN TRANH. Một hai ngày sau khi chúng tôi đến Rio, một sự việc khá thú vị xảy ra với một người quen của tôi, cậu bé Lemsford, một thi sĩ trên boong súng. Những khẩu súng lớn trên một con tàu có vũ trang có những khối gỗ, gọi là những mẩu nhỏ, sơn đen, được lắp vào mõm để tránh nước biển bắn ra. Những mẩu nhỏ này chui vào chui ra rất khéo, giống như những tấm bìa bọc những cây linh sam bơ. Theo lời khuyên của một người bạn, Lemsford, lo lắng cho số phận của hộp thơ của mình, sau đó đã sử dụng một khẩu súng đặc biệt trên boong chính, trong ống mà anh ta dùng để đẩy các bản thảo của mình, chỉ đơn giản là bò một phần ra khỏi lỗ cảng, tháo ngòi bút, nhét giấy tờ vào, cuộn chặt lại và làm tất cả ấm cúng trở lại. Sau bữa sáng, anh ta và tôi đang ngả lưng trên nóc tàu chính, nơi, được sự cho phép của chủ nhân cao quý của tôi, Jack Chase, tôi đã mời anh ta-thì đột nhiên, chúng tôi nghe thấy tiếng đại bác. Đó là con tàu của chính chúng tôi. "Ôi!" một người đứng đầu nói, "quay lại lời chào trên bờ biển mà họ đã tặng chúng tôi ngày hôm qua." "Ôi Chúa ơi!" Lemsford thốt lên, "Bài hát của tôi về mỹ nhân ngư!" và anh ta chạy xuống giàn khoan tới chỗ các khẩu súng; nhưng ngay khi chạm vào boong súng, khẩu số 20-hộp súng văn chương của anh ta-đã phát đi một bản báo cáo tuyệt vời. "À, vệ sĩ sau lưng của tôi, Virgil," Jack Chase nói với anh ta, trong khi anh ta chậm rãi quay lại chỗ giàn khoan, "anh có lấy được nó không? Anh không cần trả lời; tôi thấy anh đã quá muộn. Nhưng đừng bận tâm, anh bạn: không một nhà in nào có thể làm việc này cho anh tốt hơn. Đó là cách xuất bản, Jack Stack," quay sang tôi, "pháo nó ngay vào họ; mỗi một phát súng nặng 24 pound, những kẻ ngốc này, dù họ có bắn hay không. Và hãy nhớ cho anh, Lemsford, khi phát súng của anh có hiệu quả nhất, anh sẽ nghe thấy ít nhất từ kẻ thù. Một người bị giết thậm chí không thể nói nhịu." Những
Sau khi họ đến, nó xảy ra bao lâu?
Một hai ngày
4,491
3
Câu chuyện: CHƯƠNG XLV. CÔNG BỐ TRONG MỘT CHIẾN TRANH. Một hai ngày sau khi chúng tôi đến Rio, một sự việc khá thú vị xảy ra với một người quen của tôi, cậu bé Lemsford, một thi sĩ trên boong súng. Những khẩu súng lớn trên một con tàu có vũ trang có những khối gỗ, gọi là những mẩu nhỏ, sơn đen, được lắp vào mõm để tránh nước biển bắn ra. Những mẩu nhỏ này chui vào chui ra rất khéo, giống như những tấm bìa bọc những cây linh sam bơ. Theo lời khuyên của một người bạn, Lemsford, lo lắng cho số phận của hộp thơ của mình, sau đó đã sử dụng một khẩu súng đặc biệt trên boong chính, trong ống mà anh ta dùng để đẩy các bản thảo của mình, chỉ đơn giản là bò một phần ra khỏi lỗ cảng, tháo ngòi bút, nhét giấy tờ vào, cuộn chặt lại và làm tất cả ấm cúng trở lại. Sau bữa sáng, anh ta và tôi đang ngả lưng trên nóc tàu chính, nơi, được sự cho phép của chủ nhân cao quý của tôi, Jack Chase, tôi đã mời anh ta-thì đột nhiên, chúng tôi nghe thấy tiếng đại bác. Đó là con tàu của chính chúng tôi. "Ôi!" một người đứng đầu nói, "quay lại lời chào trên bờ biển mà họ đã tặng chúng tôi ngày hôm qua." "Ôi Chúa ơi!" Lemsford thốt lên, "Bài hát của tôi về mỹ nhân ngư!" và anh ta chạy xuống giàn khoan tới chỗ các khẩu súng; nhưng ngay khi chạm vào boong súng, khẩu số 20-hộp súng văn chương của anh ta-đã phát đi một bản báo cáo tuyệt vời. "À, vệ sĩ sau lưng của tôi, Virgil," Jack Chase nói với anh ta, trong khi anh ta chậm rãi quay lại chỗ giàn khoan, "anh có lấy được nó không? Anh không cần trả lời; tôi thấy anh đã quá muộn. Nhưng đừng bận tâm, anh bạn: không một nhà in nào có thể làm việc này cho anh tốt hơn. Đó là cách xuất bản, Jack Stack," quay sang tôi, "pháo nó ngay vào họ; mỗi một phát súng nặng 24 pound, những kẻ ngốc này, dù họ có bắn hay không. Và hãy nhớ cho anh, Lemsford, khi phát súng của anh có hiệu quả nhất, anh sẽ nghe thấy ít nhất từ kẻ thù. Một người bị giết thậm chí không thể nói nhịu." Những
Anh ta giấu giấy tờ ở đâu?
ống súng
4,491
4
Câu chuyện: CHƯƠNG XLV. CÔNG BỐ TRONG MỘT CHIẾN TRANH. Một hai ngày sau khi chúng tôi đến Rio, một sự việc khá thú vị xảy ra với một người quen của tôi, cậu bé Lemsford, một thi sĩ trên boong súng. Những khẩu súng lớn trên một con tàu có vũ trang có những khối gỗ, gọi là những mẩu nhỏ, sơn đen, được lắp vào mõm để tránh nước biển bắn ra. Những mẩu nhỏ này chui vào chui ra rất khéo, giống như những tấm bìa bọc những cây linh sam bơ. Theo lời khuyên của một người bạn, Lemsford, lo lắng cho số phận của hộp thơ của mình, sau đó đã sử dụng một khẩu súng đặc biệt trên boong chính, trong ống mà anh ta dùng để đẩy các bản thảo của mình, chỉ đơn giản là bò một phần ra khỏi lỗ cảng, tháo ngòi bút, nhét giấy tờ vào, cuộn chặt lại và làm tất cả ấm cúng trở lại. Sau bữa sáng, anh ta và tôi đang ngả lưng trên nóc tàu chính, nơi, được sự cho phép của chủ nhân cao quý của tôi, Jack Chase, tôi đã mời anh ta-thì đột nhiên, chúng tôi nghe thấy tiếng đại bác. Đó là con tàu của chính chúng tôi. "Ôi!" một người đứng đầu nói, "quay lại lời chào trên bờ biển mà họ đã tặng chúng tôi ngày hôm qua." "Ôi Chúa ơi!" Lemsford thốt lên, "Bài hát của tôi về mỹ nhân ngư!" và anh ta chạy xuống giàn khoan tới chỗ các khẩu súng; nhưng ngay khi chạm vào boong súng, khẩu số 20-hộp súng văn chương của anh ta-đã phát đi một bản báo cáo tuyệt vời. "À, vệ sĩ sau lưng của tôi, Virgil," Jack Chase nói với anh ta, trong khi anh ta chậm rãi quay lại chỗ giàn khoan, "anh có lấy được nó không? Anh không cần trả lời; tôi thấy anh đã quá muộn. Nhưng đừng bận tâm, anh bạn: không một nhà in nào có thể làm việc này cho anh tốt hơn. Đó là cách xuất bản, Jack Stack," quay sang tôi, "pháo nó ngay vào họ; mỗi một phát súng nặng 24 pound, những kẻ ngốc này, dù họ có bắn hay không. Và hãy nhớ cho anh, Lemsford, khi phát súng của anh có hiệu quả nhất, anh sẽ nghe thấy ít nhất từ kẻ thù. Một người bị giết thậm chí không thể nói nhịu." Những
Chiếc súng đặc biệt nào?
boong chính
4,491
5
Câu chuyện: CHƯƠNG XLV. CÔNG BỐ TRONG MỘT CHIẾN TRANH. Một hai ngày sau khi chúng tôi đến Rio, một sự việc khá thú vị xảy ra với một người quen của tôi, cậu bé Lemsford, một thi sĩ trên boong súng. Những khẩu súng lớn trên một con tàu có vũ trang có những khối gỗ, gọi là những mẩu nhỏ, sơn đen, được lắp vào mõm để tránh nước biển bắn ra. Những mẩu nhỏ này chui vào chui ra rất khéo, giống như những tấm bìa bọc những cây linh sam bơ. Theo lời khuyên của một người bạn, Lemsford, lo lắng cho số phận của hộp thơ của mình, sau đó đã sử dụng một khẩu súng đặc biệt trên boong chính, trong ống mà anh ta dùng để đẩy các bản thảo của mình, chỉ đơn giản là bò một phần ra khỏi lỗ cảng, tháo ngòi bút, nhét giấy tờ vào, cuộn chặt lại và làm tất cả ấm cúng trở lại. Sau bữa sáng, anh ta và tôi đang ngả lưng trên nóc tàu chính, nơi, được sự cho phép của chủ nhân cao quý của tôi, Jack Chase, tôi đã mời anh ta-thì đột nhiên, chúng tôi nghe thấy tiếng đại bác. Đó là con tàu của chính chúng tôi. "Ôi!" một người đứng đầu nói, "quay lại lời chào trên bờ biển mà họ đã tặng chúng tôi ngày hôm qua." "Ôi Chúa ơi!" Lemsford thốt lên, "Bài hát của tôi về mỹ nhân ngư!" và anh ta chạy xuống giàn khoan tới chỗ các khẩu súng; nhưng ngay khi chạm vào boong súng, khẩu số 20-hộp súng văn chương của anh ta-đã phát đi một bản báo cáo tuyệt vời. "À, vệ sĩ sau lưng của tôi, Virgil," Jack Chase nói với anh ta, trong khi anh ta chậm rãi quay lại chỗ giàn khoan, "anh có lấy được nó không? Anh không cần trả lời; tôi thấy anh đã quá muộn. Nhưng đừng bận tâm, anh bạn: không một nhà in nào có thể làm việc này cho anh tốt hơn. Đó là cách xuất bản, Jack Stack," quay sang tôi, "pháo nó ngay vào họ; mỗi một phát súng nặng 24 pound, những kẻ ngốc này, dù họ có bắn hay không. Và hãy nhớ cho anh, Lemsford, khi phát súng của anh có hiệu quả nhất, anh sẽ nghe thấy ít nhất từ kẻ thù. Một người bị giết thậm chí không thể nói nhịu." Những
Tại sao anh ta giấu chúng?
được trang bị vũ khí cho số phận của thơ ca của anh ta
4,491
6
Câu chuyện: CHƯƠNG XLV. CÔNG BỐ TRONG MỘT CHIẾN TRANH. Một hai ngày sau khi chúng tôi đến Rio, một sự việc khá thú vị xảy ra với một người quen của tôi, cậu bé Lemsford, một thi sĩ trên boong súng. Những khẩu súng lớn trên một con tàu có vũ trang có những khối gỗ, gọi là những mẩu nhỏ, sơn đen, được lắp vào mõm để tránh nước biển bắn ra. Những mẩu nhỏ này chui vào chui ra rất khéo, giống như những tấm bìa bọc những cây linh sam bơ. Theo lời khuyên của một người bạn, Lemsford, lo lắng cho số phận của hộp thơ của mình, sau đó đã sử dụng một khẩu súng đặc biệt trên boong chính, trong ống mà anh ta dùng để đẩy các bản thảo của mình, chỉ đơn giản là bò một phần ra khỏi lỗ cảng, tháo ngòi bút, nhét giấy tờ vào, cuộn chặt lại và làm tất cả ấm cúng trở lại. Sau bữa sáng, anh ta và tôi đang ngả lưng trên nóc tàu chính, nơi, được sự cho phép của chủ nhân cao quý của tôi, Jack Chase, tôi đã mời anh ta-thì đột nhiên, chúng tôi nghe thấy tiếng đại bác. Đó là con tàu của chính chúng tôi. "Ôi!" một người đứng đầu nói, "quay lại lời chào trên bờ biển mà họ đã tặng chúng tôi ngày hôm qua." "Ôi Chúa ơi!" Lemsford thốt lên, "Bài hát của tôi về mỹ nhân ngư!" và anh ta chạy xuống giàn khoan tới chỗ các khẩu súng; nhưng ngay khi chạm vào boong súng, khẩu số 20-hộp súng văn chương của anh ta-đã phát đi một bản báo cáo tuyệt vời. "À, vệ sĩ sau lưng của tôi, Virgil," Jack Chase nói với anh ta, trong khi anh ta chậm rãi quay lại chỗ giàn khoan, "anh có lấy được nó không? Anh không cần trả lời; tôi thấy anh đã quá muộn. Nhưng đừng bận tâm, anh bạn: không một nhà in nào có thể làm việc này cho anh tốt hơn. Đó là cách xuất bản, Jack Stack," quay sang tôi, "pháo nó ngay vào họ; mỗi một phát súng nặng 24 pound, những kẻ ngốc này, dù họ có bắn hay không. Và hãy nhớ cho anh, Lemsford, khi phát súng của anh có hiệu quả nhất, anh sẽ nghe thấy ít nhất từ kẻ thù. Một người bị giết thậm chí không thể nói nhịu." Những
Họ thư giãn ở đâu?
trên đỉnh tàu chính
4,491
7
Câu chuyện: CHƯƠNG XLV. CÔNG BỐ TRONG MỘT CHIẾN TRANH. Một hai ngày sau khi chúng tôi đến Rio, một sự việc khá thú vị xảy ra với một người quen của tôi, cậu bé Lemsford, một thi sĩ trên boong súng. Những khẩu súng lớn trên một con tàu có vũ trang có những khối gỗ, gọi là những mẩu nhỏ, sơn đen, được lắp vào mõm để tránh nước biển bắn ra. Những mẩu nhỏ này chui vào chui ra rất khéo, giống như những tấm bìa bọc những cây linh sam bơ. Theo lời khuyên của một người bạn, Lemsford, lo lắng cho số phận của hộp thơ của mình, sau đó đã sử dụng một khẩu súng đặc biệt trên boong chính, trong ống mà anh ta dùng để đẩy các bản thảo của mình, chỉ đơn giản là bò một phần ra khỏi lỗ cảng, tháo ngòi bút, nhét giấy tờ vào, cuộn chặt lại và làm tất cả ấm cúng trở lại. Sau bữa sáng, anh ta và tôi đang ngả lưng trên nóc tàu chính, nơi, được sự cho phép của chủ nhân cao quý của tôi, Jack Chase, tôi đã mời anh ta-thì đột nhiên, chúng tôi nghe thấy tiếng đại bác. Đó là con tàu của chính chúng tôi. "Ôi!" một người đứng đầu nói, "quay lại lời chào trên bờ biển mà họ đã tặng chúng tôi ngày hôm qua." "Ôi Chúa ơi!" Lemsford thốt lên, "Bài hát của tôi về mỹ nhân ngư!" và anh ta chạy xuống giàn khoan tới chỗ các khẩu súng; nhưng ngay khi chạm vào boong súng, khẩu số 20-hộp súng văn chương của anh ta-đã phát đi một bản báo cáo tuyệt vời. "À, vệ sĩ sau lưng của tôi, Virgil," Jack Chase nói với anh ta, trong khi anh ta chậm rãi quay lại chỗ giàn khoan, "anh có lấy được nó không? Anh không cần trả lời; tôi thấy anh đã quá muộn. Nhưng đừng bận tâm, anh bạn: không một nhà in nào có thể làm việc này cho anh tốt hơn. Đó là cách xuất bản, Jack Stack," quay sang tôi, "pháo nó ngay vào họ; mỗi một phát súng nặng 24 pound, những kẻ ngốc này, dù họ có bắn hay không. Và hãy nhớ cho anh, Lemsford, khi phát súng của anh có hiệu quả nhất, anh sẽ nghe thấy ít nhất từ kẻ thù. Một người bị giết thậm chí không thể nói nhịu." Những
Sau bữa ăn nào?
Bữa sáng
4,491
8
Câu chuyện: CHƯƠNG XLV. CÔNG BỐ TRONG MỘT CHIẾN TRANH. Một hai ngày sau khi chúng tôi đến Rio, một sự việc khá thú vị xảy ra với một người quen của tôi, cậu bé Lemsford, một thi sĩ trên boong súng. Những khẩu súng lớn trên một con tàu có vũ trang có những khối gỗ, gọi là những mẩu nhỏ, sơn đen, được lắp vào mõm để tránh nước biển bắn ra. Những mẩu nhỏ này chui vào chui ra rất khéo, giống như những tấm bìa bọc những cây linh sam bơ. Theo lời khuyên của một người bạn, Lemsford, lo lắng cho số phận của hộp thơ của mình, sau đó đã sử dụng một khẩu súng đặc biệt trên boong chính, trong ống mà anh ta dùng để đẩy các bản thảo của mình, chỉ đơn giản là bò một phần ra khỏi lỗ cảng, tháo ngòi bút, nhét giấy tờ vào, cuộn chặt lại và làm tất cả ấm cúng trở lại. Sau bữa sáng, anh ta và tôi đang ngả lưng trên nóc tàu chính, nơi, được sự cho phép của chủ nhân cao quý của tôi, Jack Chase, tôi đã mời anh ta-thì đột nhiên, chúng tôi nghe thấy tiếng đại bác. Đó là con tàu của chính chúng tôi. "Ôi!" một người đứng đầu nói, "quay lại lời chào trên bờ biển mà họ đã tặng chúng tôi ngày hôm qua." "Ôi Chúa ơi!" Lemsford thốt lên, "Bài hát của tôi về mỹ nhân ngư!" và anh ta chạy xuống giàn khoan tới chỗ các khẩu súng; nhưng ngay khi chạm vào boong súng, khẩu số 20-hộp súng văn chương của anh ta-đã phát đi một bản báo cáo tuyệt vời. "À, vệ sĩ sau lưng của tôi, Virgil," Jack Chase nói với anh ta, trong khi anh ta chậm rãi quay lại chỗ giàn khoan, "anh có lấy được nó không? Anh không cần trả lời; tôi thấy anh đã quá muộn. Nhưng đừng bận tâm, anh bạn: không một nhà in nào có thể làm việc này cho anh tốt hơn. Đó là cách xuất bản, Jack Stack," quay sang tôi, "pháo nó ngay vào họ; mỗi một phát súng nặng 24 pound, những kẻ ngốc này, dù họ có bắn hay không. Và hãy nhớ cho anh, Lemsford, khi phát súng của anh có hiệu quả nhất, anh sẽ nghe thấy ít nhất từ kẻ thù. Một người bị giết thậm chí không thể nói nhịu." Những
Ai cho phép Lemsford được mời đến nóc tàu chính?
Tôi đã
4,491
9
Câu chuyện: CHƯƠNG XLV. CÔNG BỐ TRONG MỘT CHIẾN TRANH. Một hai ngày sau khi chúng tôi đến Rio, một sự việc khá thú vị xảy ra với một người quen của tôi, cậu bé Lemsford, một thi sĩ trên boong súng. Những khẩu súng lớn trên một con tàu có vũ trang có những khối gỗ, gọi là những mẩu nhỏ, sơn đen, được lắp vào mõm để tránh nước biển bắn ra. Những mẩu nhỏ này chui vào chui ra rất khéo, giống như những tấm bìa bọc những cây linh sam bơ. Theo lời khuyên của một người bạn, Lemsford, lo lắng cho số phận của hộp thơ của mình, sau đó đã sử dụng một khẩu súng đặc biệt trên boong chính, trong ống mà anh ta dùng để đẩy các bản thảo của mình, chỉ đơn giản là bò một phần ra khỏi lỗ cảng, tháo ngòi bút, nhét giấy tờ vào, cuộn chặt lại và làm tất cả ấm cúng trở lại. Sau bữa sáng, anh ta và tôi đang ngả lưng trên nóc tàu chính, nơi, được sự cho phép của chủ nhân cao quý của tôi, Jack Chase, tôi đã mời anh ta-thì đột nhiên, chúng tôi nghe thấy tiếng đại bác. Đó là con tàu của chính chúng tôi. "Ôi!" một người đứng đầu nói, "quay lại lời chào trên bờ biển mà họ đã tặng chúng tôi ngày hôm qua." "Ôi Chúa ơi!" Lemsford thốt lên, "Bài hát của tôi về mỹ nhân ngư!" và anh ta chạy xuống giàn khoan tới chỗ các khẩu súng; nhưng ngay khi chạm vào boong súng, khẩu số 20-hộp súng văn chương của anh ta-đã phát đi một bản báo cáo tuyệt vời. "À, vệ sĩ sau lưng của tôi, Virgil," Jack Chase nói với anh ta, trong khi anh ta chậm rãi quay lại chỗ giàn khoan, "anh có lấy được nó không? Anh không cần trả lời; tôi thấy anh đã quá muộn. Nhưng đừng bận tâm, anh bạn: không một nhà in nào có thể làm việc này cho anh tốt hơn. Đó là cách xuất bản, Jack Stack," quay sang tôi, "pháo nó ngay vào họ; mỗi một phát súng nặng 24 pound, những kẻ ngốc này, dù họ có bắn hay không. Và hãy nhớ cho anh, Lemsford, khi phát súng của anh có hiệu quả nhất, anh sẽ nghe thấy ít nhất từ kẻ thù. Một người bị giết thậm chí không thể nói nhịu." Những
Lý do của việc bắn pháo là gì?
quay lại lời chào trên bờ biển
4,491
10
Câu chuyện: CHƯƠNG XLV. CÔNG BỐ TRONG MỘT CHIẾN TRANH. Một hai ngày sau khi chúng tôi đến Rio, một sự việc khá thú vị xảy ra với một người quen của tôi, cậu bé Lemsford, một thi sĩ trên boong súng. Những khẩu súng lớn trên một con tàu có vũ trang có những khối gỗ, gọi là những mẩu nhỏ, sơn đen, được lắp vào mõm để tránh nước biển bắn ra. Những mẩu nhỏ này chui vào chui ra rất khéo, giống như những tấm bìa bọc những cây linh sam bơ. Theo lời khuyên của một người bạn, Lemsford, lo lắng cho số phận của hộp thơ của mình, sau đó đã sử dụng một khẩu súng đặc biệt trên boong chính, trong ống mà anh ta dùng để đẩy các bản thảo của mình, chỉ đơn giản là bò một phần ra khỏi lỗ cảng, tháo ngòi bút, nhét giấy tờ vào, cuộn chặt lại và làm tất cả ấm cúng trở lại. Sau bữa sáng, anh ta và tôi đang ngả lưng trên nóc tàu chính, nơi, được sự cho phép của chủ nhân cao quý của tôi, Jack Chase, tôi đã mời anh ta-thì đột nhiên, chúng tôi nghe thấy tiếng đại bác. Đó là con tàu của chính chúng tôi. "Ôi!" một người đứng đầu nói, "quay lại lời chào trên bờ biển mà họ đã tặng chúng tôi ngày hôm qua." "Ôi Chúa ơi!" Lemsford thốt lên, "Bài hát của tôi về mỹ nhân ngư!" và anh ta chạy xuống giàn khoan tới chỗ các khẩu súng; nhưng ngay khi chạm vào boong súng, khẩu số 20-hộp súng văn chương của anh ta-đã phát đi một bản báo cáo tuyệt vời. "À, vệ sĩ sau lưng của tôi, Virgil," Jack Chase nói với anh ta, trong khi anh ta chậm rãi quay lại chỗ giàn khoan, "anh có lấy được nó không? Anh không cần trả lời; tôi thấy anh đã quá muộn. Nhưng đừng bận tâm, anh bạn: không một nhà in nào có thể làm việc này cho anh tốt hơn. Đó là cách xuất bản, Jack Stack," quay sang tôi, "pháo nó ngay vào họ; mỗi một phát súng nặng 24 pound, những kẻ ngốc này, dù họ có bắn hay không. Và hãy nhớ cho anh, Lemsford, khi phát súng của anh có hiệu quả nhất, anh sẽ nghe thấy ít nhất từ kẻ thù. Một người bị giết thậm chí không thể nói nhịu." Những
Theo ai?
một người đứng đầu
4,492
0
Câu chuyện: Dân số 3,7 triệu người ở Yokohama khiến nó trở thành thành phố lớn nhất Nhật Bản sau các khu đặc biệt ở Tokyo. Yokohama phát triển nhanh chóng thành thành phố cảng nổi bật của Nhật Bản sau khi Nhật Bản chấm dứt sự cô lập tương đối vào giữa thế kỷ 19, và ngày nay là một trong những cảng chính của nó cùng với Kobe, Osaka, Nagoya, Hakata, Tokyo và Chiba. Yokohama là một làng chài nhỏ cho đến cuối thời Edo phong kiến, khi Nhật Bản có chính sách biệt lập quốc gia, ít tiếp xúc với người nước ngoài. Một bước ngoặt lớn trong lịch sử Nhật Bản xảy ra vào năm 1853-54, khi Phó Đề đốc Matthew Perry đến ngay phía nam Yokohama cùng một hạm đội tàu chiến Mỹ, yêu cầu Nhật Bản mở một số cảng thương mại, và Mạc phủ Tokugawa đồng ý ký Hiệp ước Hoà bình và Hữu nghị. Ban đầu người ta đồng ý rằng một trong những cảng được mở cho tàu nước ngoài sẽ là thị trấn nhộn nhịp Kanagawa-juku (ngày nay là khu Kanagawa) trên Tkaid, một tuyến đường cao tốc chiến lược nối Edo với Kyoto và Osaka. Tuy nhiên, Mạc phủ Tokugawa quyết định rằng Kanagawa-juku quá gần Tkaid nên không tiện nghi, và thay vào đó các cơ sở cảng được xây dựng dọc theo vịnh nhỏ trong làng chài buồn ngủ của Yokohama. Cảng Yokohama chính thức được khai trương vào ngày 2 tháng 6 năm 1859.
Thành phố lớn nhất Nhật Bản là gì?
các khu đặc biệt của Tokyo
4,492
1
Câu chuyện: Dân số 3,7 triệu người ở Yokohama khiến nó trở thành thành phố lớn nhất Nhật Bản sau các khu đặc biệt ở Tokyo. Yokohama phát triển nhanh chóng thành thành phố cảng nổi bật của Nhật Bản sau khi Nhật Bản chấm dứt sự cô lập tương đối vào giữa thế kỷ 19, và ngày nay là một trong những cảng chính của nó cùng với Kobe, Osaka, Nagoya, Hakata, Tokyo và Chiba. Yokohama là một làng chài nhỏ cho đến cuối thời Edo phong kiến, khi Nhật Bản có chính sách biệt lập quốc gia, ít tiếp xúc với người nước ngoài. Một bước ngoặt lớn trong lịch sử Nhật Bản xảy ra vào năm 1853-54, khi Phó Đề đốc Matthew Perry đến ngay phía nam Yokohama cùng một hạm đội tàu chiến Mỹ, yêu cầu Nhật Bản mở một số cảng thương mại, và Mạc phủ Tokugawa đồng ý ký Hiệp ước Hoà bình và Hữu nghị. Ban đầu người ta đồng ý rằng một trong những cảng được mở cho tàu nước ngoài sẽ là thị trấn nhộn nhịp Kanagawa-juku (ngày nay là khu Kanagawa) trên Tkaid, một tuyến đường cao tốc chiến lược nối Edo với Kyoto và Osaka. Tuy nhiên, Mạc phủ Tokugawa quyết định rằng Kanagawa-juku quá gần Tkaid nên không tiện nghi, và thay vào đó các cơ sở cảng được xây dựng dọc theo vịnh nhỏ trong làng chài buồn ngủ của Yokohama. Cảng Yokohama chính thức được khai trương vào ngày 2 tháng 6 năm 1859.
Thành phố thứ hai là gì?
Yokohama
4,492
2
Câu chuyện: Dân số 3,7 triệu người ở Yokohama khiến nó trở thành thành phố lớn nhất Nhật Bản sau các khu đặc biệt ở Tokyo. Yokohama phát triển nhanh chóng thành thành phố cảng nổi bật của Nhật Bản sau khi Nhật Bản chấm dứt sự cô lập tương đối vào giữa thế kỷ 19, và ngày nay là một trong những cảng chính của nó cùng với Kobe, Osaka, Nagoya, Hakata, Tokyo và Chiba. Yokohama là một làng chài nhỏ cho đến cuối thời Edo phong kiến, khi Nhật Bản có chính sách biệt lập quốc gia, ít tiếp xúc với người nước ngoài. Một bước ngoặt lớn trong lịch sử Nhật Bản xảy ra vào năm 1853-54, khi Phó Đề đốc Matthew Perry đến ngay phía nam Yokohama cùng một hạm đội tàu chiến Mỹ, yêu cầu Nhật Bản mở một số cảng thương mại, và Mạc phủ Tokugawa đồng ý ký Hiệp ước Hoà bình và Hữu nghị. Ban đầu người ta đồng ý rằng một trong những cảng được mở cho tàu nước ngoài sẽ là thị trấn nhộn nhịp Kanagawa-juku (ngày nay là khu Kanagawa) trên Tkaid, một tuyến đường cao tốc chiến lược nối Edo với Kyoto và Osaka. Tuy nhiên, Mạc phủ Tokugawa quyết định rằng Kanagawa-juku quá gần Tkaid nên không tiện nghi, và thay vào đó các cơ sở cảng được xây dựng dọc theo vịnh nhỏ trong làng chài buồn ngủ của Yokohama. Cảng Yokohama chính thức được khai trương vào ngày 2 tháng 6 năm 1859.
Dân số là bao nhiêu?
3,7 triệu
4,492
3
Câu chuyện: Dân số 3,7 triệu người ở Yokohama khiến nó trở thành thành phố lớn nhất Nhật Bản sau các khu đặc biệt ở Tokyo. Yokohama phát triển nhanh chóng thành thành phố cảng nổi bật của Nhật Bản sau khi Nhật Bản chấm dứt sự cô lập tương đối vào giữa thế kỷ 19, và ngày nay là một trong những cảng chính của nó cùng với Kobe, Osaka, Nagoya, Hakata, Tokyo và Chiba. Yokohama là một làng chài nhỏ cho đến cuối thời Edo phong kiến, khi Nhật Bản có chính sách biệt lập quốc gia, ít tiếp xúc với người nước ngoài. Một bước ngoặt lớn trong lịch sử Nhật Bản xảy ra vào năm 1853-54, khi Phó Đề đốc Matthew Perry đến ngay phía nam Yokohama cùng một hạm đội tàu chiến Mỹ, yêu cầu Nhật Bản mở một số cảng thương mại, và Mạc phủ Tokugawa đồng ý ký Hiệp ước Hoà bình và Hữu nghị. Ban đầu người ta đồng ý rằng một trong những cảng được mở cho tàu nước ngoài sẽ là thị trấn nhộn nhịp Kanagawa-juku (ngày nay là khu Kanagawa) trên Tkaid, một tuyến đường cao tốc chiến lược nối Edo với Kyoto và Osaka. Tuy nhiên, Mạc phủ Tokugawa quyết định rằng Kanagawa-juku quá gần Tkaid nên không tiện nghi, và thay vào đó các cơ sở cảng được xây dựng dọc theo vịnh nhỏ trong làng chài buồn ngủ của Yokohama. Cảng Yokohama chính thức được khai trương vào ngày 2 tháng 6 năm 1859.
Nó có bị phong toả không?
không
4,492
4
Câu chuyện: Dân số 3,7 triệu người ở Yokohama khiến nó trở thành thành phố lớn nhất Nhật Bản sau các khu đặc biệt ở Tokyo. Yokohama phát triển nhanh chóng thành thành phố cảng nổi bật của Nhật Bản sau khi Nhật Bản chấm dứt sự cô lập tương đối vào giữa thế kỷ 19, và ngày nay là một trong những cảng chính của nó cùng với Kobe, Osaka, Nagoya, Hakata, Tokyo và Chiba. Yokohama là một làng chài nhỏ cho đến cuối thời Edo phong kiến, khi Nhật Bản có chính sách biệt lập quốc gia, ít tiếp xúc với người nước ngoài. Một bước ngoặt lớn trong lịch sử Nhật Bản xảy ra vào năm 1853-54, khi Phó Đề đốc Matthew Perry đến ngay phía nam Yokohama cùng một hạm đội tàu chiến Mỹ, yêu cầu Nhật Bản mở một số cảng thương mại, và Mạc phủ Tokugawa đồng ý ký Hiệp ước Hoà bình và Hữu nghị. Ban đầu người ta đồng ý rằng một trong những cảng được mở cho tàu nước ngoài sẽ là thị trấn nhộn nhịp Kanagawa-juku (ngày nay là khu Kanagawa) trên Tkaid, một tuyến đường cao tốc chiến lược nối Edo với Kyoto và Osaka. Tuy nhiên, Mạc phủ Tokugawa quyết định rằng Kanagawa-juku quá gần Tkaid nên không tiện nghi, và thay vào đó các cơ sở cảng được xây dựng dọc theo vịnh nhỏ trong làng chài buồn ngủ của Yokohama. Cảng Yokohama chính thức được khai trương vào ngày 2 tháng 6 năm 1859.
Nó có cảng lớn nào không?
4,492
5
Câu chuyện: Dân số 3,7 triệu người ở Yokohama khiến nó trở thành thành phố lớn nhất Nhật Bản sau các khu đặc biệt ở Tokyo. Yokohama phát triển nhanh chóng thành thành phố cảng nổi bật của Nhật Bản sau khi Nhật Bản chấm dứt sự cô lập tương đối vào giữa thế kỷ 19, và ngày nay là một trong những cảng chính của nó cùng với Kobe, Osaka, Nagoya, Hakata, Tokyo và Chiba. Yokohama là một làng chài nhỏ cho đến cuối thời Edo phong kiến, khi Nhật Bản có chính sách biệt lập quốc gia, ít tiếp xúc với người nước ngoài. Một bước ngoặt lớn trong lịch sử Nhật Bản xảy ra vào năm 1853-54, khi Phó Đề đốc Matthew Perry đến ngay phía nam Yokohama cùng một hạm đội tàu chiến Mỹ, yêu cầu Nhật Bản mở một số cảng thương mại, và Mạc phủ Tokugawa đồng ý ký Hiệp ước Hoà bình và Hữu nghị. Ban đầu người ta đồng ý rằng một trong những cảng được mở cho tàu nước ngoài sẽ là thị trấn nhộn nhịp Kanagawa-juku (ngày nay là khu Kanagawa) trên Tkaid, một tuyến đường cao tốc chiến lược nối Edo với Kyoto và Osaka. Tuy nhiên, Mạc phủ Tokugawa quyết định rằng Kanagawa-juku quá gần Tkaid nên không tiện nghi, và thay vào đó các cơ sở cảng được xây dựng dọc theo vịnh nhỏ trong làng chài buồn ngủ của Yokohama. Cảng Yokohama chính thức được khai trương vào ngày 2 tháng 6 năm 1859.
Giống như cái gì?
thay vào đó các cơ sở cảng được xây dựng dọc theo vịnh nhỏ trong làng chài buồn ngủ của Yokohama
4,492
6
Câu chuyện: Dân số 3,7 triệu người ở Yokohama khiến nó trở thành thành phố lớn nhất Nhật Bản sau các khu đặc biệt ở Tokyo. Yokohama phát triển nhanh chóng thành thành phố cảng nổi bật của Nhật Bản sau khi Nhật Bản chấm dứt sự cô lập tương đối vào giữa thế kỷ 19, và ngày nay là một trong những cảng chính của nó cùng với Kobe, Osaka, Nagoya, Hakata, Tokyo và Chiba. Yokohama là một làng chài nhỏ cho đến cuối thời Edo phong kiến, khi Nhật Bản có chính sách biệt lập quốc gia, ít tiếp xúc với người nước ngoài. Một bước ngoặt lớn trong lịch sử Nhật Bản xảy ra vào năm 1853-54, khi Phó Đề đốc Matthew Perry đến ngay phía nam Yokohama cùng một hạm đội tàu chiến Mỹ, yêu cầu Nhật Bản mở một số cảng thương mại, và Mạc phủ Tokugawa đồng ý ký Hiệp ước Hoà bình và Hữu nghị. Ban đầu người ta đồng ý rằng một trong những cảng được mở cho tàu nước ngoài sẽ là thị trấn nhộn nhịp Kanagawa-juku (ngày nay là khu Kanagawa) trên Tkaid, một tuyến đường cao tốc chiến lược nối Edo với Kyoto và Osaka. Tuy nhiên, Mạc phủ Tokugawa quyết định rằng Kanagawa-juku quá gần Tkaid nên không tiện nghi, và thay vào đó các cơ sở cảng được xây dựng dọc theo vịnh nhỏ trong làng chài buồn ngủ của Yokohama. Cảng Yokohama chính thức được khai trương vào ngày 2 tháng 6 năm 1859.
Cảng Yokohama được mở khi nào?
ngày 2 tháng 6 năm 1859
4,492
7
Câu chuyện: Dân số 3,7 triệu người ở Yokohama khiến nó trở thành thành phố lớn nhất Nhật Bản sau các khu đặc biệt ở Tokyo. Yokohama phát triển nhanh chóng thành thành phố cảng nổi bật của Nhật Bản sau khi Nhật Bản chấm dứt sự cô lập tương đối vào giữa thế kỷ 19, và ngày nay là một trong những cảng chính của nó cùng với Kobe, Osaka, Nagoya, Hakata, Tokyo và Chiba. Yokohama là một làng chài nhỏ cho đến cuối thời Edo phong kiến, khi Nhật Bản có chính sách biệt lập quốc gia, ít tiếp xúc với người nước ngoài. Một bước ngoặt lớn trong lịch sử Nhật Bản xảy ra vào năm 1853-54, khi Phó Đề đốc Matthew Perry đến ngay phía nam Yokohama cùng một hạm đội tàu chiến Mỹ, yêu cầu Nhật Bản mở một số cảng thương mại, và Mạc phủ Tokugawa đồng ý ký Hiệp ước Hoà bình và Hữu nghị. Ban đầu người ta đồng ý rằng một trong những cảng được mở cho tàu nước ngoài sẽ là thị trấn nhộn nhịp Kanagawa-juku (ngày nay là khu Kanagawa) trên Tkaid, một tuyến đường cao tốc chiến lược nối Edo với Kyoto và Osaka. Tuy nhiên, Mạc phủ Tokugawa quyết định rằng Kanagawa-juku quá gần Tkaid nên không tiện nghi, và thay vào đó các cơ sở cảng được xây dựng dọc theo vịnh nhỏ trong làng chài buồn ngủ của Yokohama. Cảng Yokohama chính thức được khai trương vào ngày 2 tháng 6 năm 1859.
Cái gì báo hiệu sự kết thúc của tình trạng làng chài nhỏ?
vào năm 1853-54, khi Phó Đề đốc Matthew Perry đến ngay phía nam Yokohama cùng một hạm đội tàu chiến Mỹ
4,492
8
Câu chuyện: Dân số 3,7 triệu người ở Yokohama khiến nó trở thành thành phố lớn nhất Nhật Bản sau các khu đặc biệt ở Tokyo. Yokohama phát triển nhanh chóng thành thành phố cảng nổi bật của Nhật Bản sau khi Nhật Bản chấm dứt sự cô lập tương đối vào giữa thế kỷ 19, và ngày nay là một trong những cảng chính của nó cùng với Kobe, Osaka, Nagoya, Hakata, Tokyo và Chiba. Yokohama là một làng chài nhỏ cho đến cuối thời Edo phong kiến, khi Nhật Bản có chính sách biệt lập quốc gia, ít tiếp xúc với người nước ngoài. Một bước ngoặt lớn trong lịch sử Nhật Bản xảy ra vào năm 1853-54, khi Phó Đề đốc Matthew Perry đến ngay phía nam Yokohama cùng một hạm đội tàu chiến Mỹ, yêu cầu Nhật Bản mở một số cảng thương mại, và Mạc phủ Tokugawa đồng ý ký Hiệp ước Hoà bình và Hữu nghị. Ban đầu người ta đồng ý rằng một trong những cảng được mở cho tàu nước ngoài sẽ là thị trấn nhộn nhịp Kanagawa-juku (ngày nay là khu Kanagawa) trên Tkaid, một tuyến đường cao tốc chiến lược nối Edo với Kyoto và Osaka. Tuy nhiên, Mạc phủ Tokugawa quyết định rằng Kanagawa-juku quá gần Tkaid nên không tiện nghi, và thay vào đó các cơ sở cảng được xây dựng dọc theo vịnh nhỏ trong làng chài buồn ngủ của Yokohama. Cảng Yokohama chính thức được khai trương vào ngày 2 tháng 6 năm 1859.
Ông ta đã làm gì?
yêu cầu Nhật Bản mở một số cảng thương mại
4,492
9
Câu chuyện: Dân số 3,7 triệu người ở Yokohama khiến nó trở thành thành phố lớn nhất Nhật Bản sau các khu đặc biệt ở Tokyo. Yokohama phát triển nhanh chóng thành thành phố cảng nổi bật của Nhật Bản sau khi Nhật Bản chấm dứt sự cô lập tương đối vào giữa thế kỷ 19, và ngày nay là một trong những cảng chính của nó cùng với Kobe, Osaka, Nagoya, Hakata, Tokyo và Chiba. Yokohama là một làng chài nhỏ cho đến cuối thời Edo phong kiến, khi Nhật Bản có chính sách biệt lập quốc gia, ít tiếp xúc với người nước ngoài. Một bước ngoặt lớn trong lịch sử Nhật Bản xảy ra vào năm 1853-54, khi Phó Đề đốc Matthew Perry đến ngay phía nam Yokohama cùng một hạm đội tàu chiến Mỹ, yêu cầu Nhật Bản mở một số cảng thương mại, và Mạc phủ Tokugawa đồng ý ký Hiệp ước Hoà bình và Hữu nghị. Ban đầu người ta đồng ý rằng một trong những cảng được mở cho tàu nước ngoài sẽ là thị trấn nhộn nhịp Kanagawa-juku (ngày nay là khu Kanagawa) trên Tkaid, một tuyến đường cao tốc chiến lược nối Edo với Kyoto và Osaka. Tuy nhiên, Mạc phủ Tokugawa quyết định rằng Kanagawa-juku quá gần Tkaid nên không tiện nghi, và thay vào đó các cơ sở cảng được xây dựng dọc theo vịnh nhỏ trong làng chài buồn ngủ của Yokohama. Cảng Yokohama chính thức được khai trương vào ngày 2 tháng 6 năm 1859.
Điều gì đã xảy ra?
không
4,492
10
Câu chuyện: Dân số 3,7 triệu người ở Yokohama khiến nó trở thành thành phố lớn nhất Nhật Bản sau các khu đặc biệt ở Tokyo. Yokohama phát triển nhanh chóng thành thành phố cảng nổi bật của Nhật Bản sau khi Nhật Bản chấm dứt sự cô lập tương đối vào giữa thế kỷ 19, và ngày nay là một trong những cảng chính của nó cùng với Kobe, Osaka, Nagoya, Hakata, Tokyo và Chiba. Yokohama là một làng chài nhỏ cho đến cuối thời Edo phong kiến, khi Nhật Bản có chính sách biệt lập quốc gia, ít tiếp xúc với người nước ngoài. Một bước ngoặt lớn trong lịch sử Nhật Bản xảy ra vào năm 1853-54, khi Phó Đề đốc Matthew Perry đến ngay phía nam Yokohama cùng một hạm đội tàu chiến Mỹ, yêu cầu Nhật Bản mở một số cảng thương mại, và Mạc phủ Tokugawa đồng ý ký Hiệp ước Hoà bình và Hữu nghị. Ban đầu người ta đồng ý rằng một trong những cảng được mở cho tàu nước ngoài sẽ là thị trấn nhộn nhịp Kanagawa-juku (ngày nay là khu Kanagawa) trên Tkaid, một tuyến đường cao tốc chiến lược nối Edo với Kyoto và Osaka. Tuy nhiên, Mạc phủ Tokugawa quyết định rằng Kanagawa-juku quá gần Tkaid nên không tiện nghi, và thay vào đó các cơ sở cảng được xây dựng dọc theo vịnh nhỏ trong làng chài buồn ngủ của Yokohama. Cảng Yokohama chính thức được khai trương vào ngày 2 tháng 6 năm 1859.
Cảng ban đầu được xây ở đâu?
Mạc phủ Tokugawa đồng ý ký Hiệp ước Hoà bình và Hữu nghị
4,492
11
Câu chuyện: Dân số 3,7 triệu người ở Yokohama khiến nó trở thành thành phố lớn nhất Nhật Bản sau các khu đặc biệt ở Tokyo. Yokohama phát triển nhanh chóng thành thành phố cảng nổi bật của Nhật Bản sau khi Nhật Bản chấm dứt sự cô lập tương đối vào giữa thế kỷ 19, và ngày nay là một trong những cảng chính của nó cùng với Kobe, Osaka, Nagoya, Hakata, Tokyo và Chiba. Yokohama là một làng chài nhỏ cho đến cuối thời Edo phong kiến, khi Nhật Bản có chính sách biệt lập quốc gia, ít tiếp xúc với người nước ngoài. Một bước ngoặt lớn trong lịch sử Nhật Bản xảy ra vào năm 1853-54, khi Phó Đề đốc Matthew Perry đến ngay phía nam Yokohama cùng một hạm đội tàu chiến Mỹ, yêu cầu Nhật Bản mở một số cảng thương mại, và Mạc phủ Tokugawa đồng ý ký Hiệp ước Hoà bình và Hữu nghị. Ban đầu người ta đồng ý rằng một trong những cảng được mở cho tàu nước ngoài sẽ là thị trấn nhộn nhịp Kanagawa-juku (ngày nay là khu Kanagawa) trên Tkaid, một tuyến đường cao tốc chiến lược nối Edo với Kyoto và Osaka. Tuy nhiên, Mạc phủ Tokugawa quyết định rằng Kanagawa-juku quá gần Tkaid nên không tiện nghi, và thay vào đó các cơ sở cảng được xây dựng dọc theo vịnh nhỏ trong làng chài buồn ngủ của Yokohama. Cảng Yokohama chính thức được khai trương vào ngày 2 tháng 6 năm 1859.
Nó có tên khác không?
Kanagawa-juku
4,492
12
Câu chuyện: Dân số 3,7 triệu người ở Yokohama khiến nó trở thành thành phố lớn nhất Nhật Bản sau các khu đặc biệt ở Tokyo. Yokohama phát triển nhanh chóng thành thành phố cảng nổi bật của Nhật Bản sau khi Nhật Bản chấm dứt sự cô lập tương đối vào giữa thế kỷ 19, và ngày nay là một trong những cảng chính của nó cùng với Kobe, Osaka, Nagoya, Hakata, Tokyo và Chiba. Yokohama là một làng chài nhỏ cho đến cuối thời Edo phong kiến, khi Nhật Bản có chính sách biệt lập quốc gia, ít tiếp xúc với người nước ngoài. Một bước ngoặt lớn trong lịch sử Nhật Bản xảy ra vào năm 1853-54, khi Phó Đề đốc Matthew Perry đến ngay phía nam Yokohama cùng một hạm đội tàu chiến Mỹ, yêu cầu Nhật Bản mở một số cảng thương mại, và Mạc phủ Tokugawa đồng ý ký Hiệp ước Hoà bình và Hữu nghị. Ban đầu người ta đồng ý rằng một trong những cảng được mở cho tàu nước ngoài sẽ là thị trấn nhộn nhịp Kanagawa-juku (ngày nay là khu Kanagawa) trên Tkaid, một tuyến đường cao tốc chiến lược nối Edo với Kyoto và Osaka. Tuy nhiên, Mạc phủ Tokugawa quyết định rằng Kanagawa-juku quá gần Tkaid nên không tiện nghi, và thay vào đó các cơ sở cảng được xây dựng dọc theo vịnh nhỏ trong làng chài buồn ngủ của Yokohama. Cảng Yokohama chính thức được khai trương vào ngày 2 tháng 6 năm 1859.
Cảng ở vùng nước nào?
Kanagawa Ward
4,492
13
Câu chuyện: Dân số 3,7 triệu người ở Yokohama khiến nó trở thành thành phố lớn nhất Nhật Bản sau các khu đặc biệt ở Tokyo. Yokohama phát triển nhanh chóng thành thành phố cảng nổi bật của Nhật Bản sau khi Nhật Bản chấm dứt sự cô lập tương đối vào giữa thế kỷ 19, và ngày nay là một trong những cảng chính của nó cùng với Kobe, Osaka, Nagoya, Hakata, Tokyo và Chiba. Yokohama là một làng chài nhỏ cho đến cuối thời Edo phong kiến, khi Nhật Bản có chính sách biệt lập quốc gia, ít tiếp xúc với người nước ngoài. Một bước ngoặt lớn trong lịch sử Nhật Bản xảy ra vào năm 1853-54, khi Phó Đề đốc Matthew Perry đến ngay phía nam Yokohama cùng một hạm đội tàu chiến Mỹ, yêu cầu Nhật Bản mở một số cảng thương mại, và Mạc phủ Tokugawa đồng ý ký Hiệp ước Hoà bình và Hữu nghị. Ban đầu người ta đồng ý rằng một trong những cảng được mở cho tàu nước ngoài sẽ là thị trấn nhộn nhịp Kanagawa-juku (ngày nay là khu Kanagawa) trên Tkaid, một tuyến đường cao tốc chiến lược nối Edo với Kyoto và Osaka. Tuy nhiên, Mạc phủ Tokugawa quyết định rằng Kanagawa-juku quá gần Tkaid nên không tiện nghi, và thay vào đó các cơ sở cảng được xây dựng dọc theo vịnh nhỏ trong làng chài buồn ngủ của Yokohama. Cảng Yokohama chính thức được khai trương vào ngày 2 tháng 6 năm 1859.
Đó là cái gì?
Tkaid
4,492
14
Câu chuyện: Dân số 3,7 triệu người ở Yokohama khiến nó trở thành thành phố lớn nhất Nhật Bản sau các khu đặc biệt ở Tokyo. Yokohama phát triển nhanh chóng thành thành phố cảng nổi bật của Nhật Bản sau khi Nhật Bản chấm dứt sự cô lập tương đối vào giữa thế kỷ 19, và ngày nay là một trong những cảng chính của nó cùng với Kobe, Osaka, Nagoya, Hakata, Tokyo và Chiba. Yokohama là một làng chài nhỏ cho đến cuối thời Edo phong kiến, khi Nhật Bản có chính sách biệt lập quốc gia, ít tiếp xúc với người nước ngoài. Một bước ngoặt lớn trong lịch sử Nhật Bản xảy ra vào năm 1853-54, khi Phó Đề đốc Matthew Perry đến ngay phía nam Yokohama cùng một hạm đội tàu chiến Mỹ, yêu cầu Nhật Bản mở một số cảng thương mại, và Mạc phủ Tokugawa đồng ý ký Hiệp ước Hoà bình và Hữu nghị. Ban đầu người ta đồng ý rằng một trong những cảng được mở cho tàu nước ngoài sẽ là thị trấn nhộn nhịp Kanagawa-juku (ngày nay là khu Kanagawa) trên Tkaid, một tuyến đường cao tốc chiến lược nối Edo với Kyoto và Osaka. Tuy nhiên, Mạc phủ Tokugawa quyết định rằng Kanagawa-juku quá gần Tkaid nên không tiện nghi, và thay vào đó các cơ sở cảng được xây dựng dọc theo vịnh nhỏ trong làng chài buồn ngủ của Yokohama. Cảng Yokohama chính thức được khai trương vào ngày 2 tháng 6 năm 1859.
Tại sao nó không được xây ở đó?
một tuyến đường cao tốc chiến lược nối Edo với Kyoto và Osaka
4,492
15
Câu chuyện: Dân số 3,7 triệu người ở Yokohama khiến nó trở thành thành phố lớn nhất Nhật Bản sau các khu đặc biệt ở Tokyo. Yokohama phát triển nhanh chóng thành thành phố cảng nổi bật của Nhật Bản sau khi Nhật Bản chấm dứt sự cô lập tương đối vào giữa thế kỷ 19, và ngày nay là một trong những cảng chính của nó cùng với Kobe, Osaka, Nagoya, Hakata, Tokyo và Chiba. Yokohama là một làng chài nhỏ cho đến cuối thời Edo phong kiến, khi Nhật Bản có chính sách biệt lập quốc gia, ít tiếp xúc với người nước ngoài. Một bước ngoặt lớn trong lịch sử Nhật Bản xảy ra vào năm 1853-54, khi Phó Đề đốc Matthew Perry đến ngay phía nam Yokohama cùng một hạm đội tàu chiến Mỹ, yêu cầu Nhật Bản mở một số cảng thương mại, và Mạc phủ Tokugawa đồng ý ký Hiệp ước Hoà bình và Hữu nghị. Ban đầu người ta đồng ý rằng một trong những cảng được mở cho tàu nước ngoài sẽ là thị trấn nhộn nhịp Kanagawa-juku (ngày nay là khu Kanagawa) trên Tkaid, một tuyến đường cao tốc chiến lược nối Edo với Kyoto và Osaka. Tuy nhiên, Mạc phủ Tokugawa quyết định rằng Kanagawa-juku quá gần Tkaid nên không tiện nghi, và thay vào đó các cơ sở cảng được xây dựng dọc theo vịnh nhỏ trong làng chài buồn ngủ của Yokohama. Cảng Yokohama chính thức được khai trương vào ngày 2 tháng 6 năm 1859.
Khi nào Nhật Bản trở nên bớt cô lập hơn?
Phó tướng Tokugawa quyết định rằng Kanagawa-juku quá gần Tkaid nên không tiện nghi
4,492
16
Câu chuyện: Dân số 3,7 triệu người ở Yokohama khiến nó trở thành thành phố lớn nhất Nhật Bản sau các khu đặc biệt ở Tokyo. Yokohama phát triển nhanh chóng thành thành phố cảng nổi bật của Nhật Bản sau khi Nhật Bản chấm dứt sự cô lập tương đối vào giữa thế kỷ 19, và ngày nay là một trong những cảng chính của nó cùng với Kobe, Osaka, Nagoya, Hakata, Tokyo và Chiba. Yokohama là một làng chài nhỏ cho đến cuối thời Edo phong kiến, khi Nhật Bản có chính sách biệt lập quốc gia, ít tiếp xúc với người nước ngoài. Một bước ngoặt lớn trong lịch sử Nhật Bản xảy ra vào năm 1853-54, khi Phó Đề đốc Matthew Perry đến ngay phía nam Yokohama cùng một hạm đội tàu chiến Mỹ, yêu cầu Nhật Bản mở một số cảng thương mại, và Mạc phủ Tokugawa đồng ý ký Hiệp ước Hoà bình và Hữu nghị. Ban đầu người ta đồng ý rằng một trong những cảng được mở cho tàu nước ngoài sẽ là thị trấn nhộn nhịp Kanagawa-juku (ngày nay là khu Kanagawa) trên Tkaid, một tuyến đường cao tốc chiến lược nối Edo với Kyoto và Osaka. Tuy nhiên, Mạc phủ Tokugawa quyết định rằng Kanagawa-juku quá gần Tkaid nên không tiện nghi, và thay vào đó các cơ sở cảng được xây dựng dọc theo vịnh nhỏ trong làng chài buồn ngủ của Yokohama. Cảng Yokohama chính thức được khai trương vào ngày 2 tháng 6 năm 1859.
Các cảng lớn khác ở đâu?
giữa thế kỷ 19
4,492
17
Câu chuyện: Dân số 3,7 triệu người ở Yokohama khiến nó trở thành thành phố lớn nhất Nhật Bản sau các khu đặc biệt ở Tokyo. Yokohama phát triển nhanh chóng thành thành phố cảng nổi bật của Nhật Bản sau khi Nhật Bản chấm dứt sự cô lập tương đối vào giữa thế kỷ 19, và ngày nay là một trong những cảng chính của nó cùng với Kobe, Osaka, Nagoya, Hakata, Tokyo và Chiba. Yokohama là một làng chài nhỏ cho đến cuối thời Edo phong kiến, khi Nhật Bản có chính sách biệt lập quốc gia, ít tiếp xúc với người nước ngoài. Một bước ngoặt lớn trong lịch sử Nhật Bản xảy ra vào năm 1853-54, khi Phó Đề đốc Matthew Perry đến ngay phía nam Yokohama cùng một hạm đội tàu chiến Mỹ, yêu cầu Nhật Bản mở một số cảng thương mại, và Mạc phủ Tokugawa đồng ý ký Hiệp ước Hoà bình và Hữu nghị. Ban đầu người ta đồng ý rằng một trong những cảng được mở cho tàu nước ngoài sẽ là thị trấn nhộn nhịp Kanagawa-juku (ngày nay là khu Kanagawa) trên Tkaid, một tuyến đường cao tốc chiến lược nối Edo với Kyoto và Osaka. Tuy nhiên, Mạc phủ Tokugawa quyết định rằng Kanagawa-juku quá gần Tkaid nên không tiện nghi, và thay vào đó các cơ sở cảng được xây dựng dọc theo vịnh nhỏ trong làng chài buồn ngủ của Yokohama. Cảng Yokohama chính thức được khai trương vào ngày 2 tháng 6 năm 1859.
Cảng lớn nhất là cảng nào?
Kobe, Osaka, Nagoya, Hakata, Tokyo và Chiba.
4,492
18
Câu chuyện: Dân số 3,7 triệu người ở Yokohama khiến nó trở thành thành phố lớn nhất Nhật Bản sau các khu đặc biệt ở Tokyo. Yokohama phát triển nhanh chóng thành thành phố cảng nổi bật của Nhật Bản sau khi Nhật Bản chấm dứt sự cô lập tương đối vào giữa thế kỷ 19, và ngày nay là một trong những cảng chính của nó cùng với Kobe, Osaka, Nagoya, Hakata, Tokyo và Chiba. Yokohama là một làng chài nhỏ cho đến cuối thời Edo phong kiến, khi Nhật Bản có chính sách biệt lập quốc gia, ít tiếp xúc với người nước ngoài. Một bước ngoặt lớn trong lịch sử Nhật Bản xảy ra vào năm 1853-54, khi Phó Đề đốc Matthew Perry đến ngay phía nam Yokohama cùng một hạm đội tàu chiến Mỹ, yêu cầu Nhật Bản mở một số cảng thương mại, và Mạc phủ Tokugawa đồng ý ký Hiệp ước Hoà bình và Hữu nghị. Ban đầu người ta đồng ý rằng một trong những cảng được mở cho tàu nước ngoài sẽ là thị trấn nhộn nhịp Kanagawa-juku (ngày nay là khu Kanagawa) trên Tkaid, một tuyến đường cao tốc chiến lược nối Edo với Kyoto và Osaka. Tuy nhiên, Mạc phủ Tokugawa quyết định rằng Kanagawa-juku quá gần Tkaid nên không tiện nghi, và thay vào đó các cơ sở cảng được xây dựng dọc theo vịnh nhỏ trong làng chài buồn ngủ của Yokohama. Cảng Yokohama chính thức được khai trương vào ngày 2 tháng 6 năm 1859.
Tokyo là cảng hay thành phố lớn nhất?
Tokyo
4,493
0
Vào thứ Ba, phạm vi và tính pháp lý của các chương trình giám sát điện tử không có bảo đảm của chính phủ được thảo luận khi toà phúc thẩm liên bang xem xét lệnh cấm của toà cấp dưới của Mỹ là ngăn chặn việc thu thập dữ liệu từ hai nguyên đơn đang kiện nhà hoạt động Larry Klayman, luật sư đứng đầu nhóm "Freedom Watch", dựa trên các báo cáo về hành vi sai trái của người tố giác Edward Snowden. Nhà cựu hợp tác với Cơ quan An ninh Quốc gia này cáo buộc chính quyền lạm dụng một số khả năng mà ông quan sát được, và hành động không dựa trên cơ sở pháp lý hay luật định. Klayman, tự coi mình là bên bị hại trong vụ giám sát, đã sử dụng vụ kiện để buộc tội chính phủ tiến hành "một âm mưu bí mật và bất hợp pháp của chính phủ nhằm ngăn chặn và phân tích một lượng lớn các liên lạc điện thoại nội địa" cùng với các liên lạc "từ các nhà cung cấp dịch vụ điện tử và internet." Thứ Ba, ông nói rằng mình có đủ tư cách để kiện với tư cách khách hàng của Verizon, một trong những công ty được biết là hợp tác với chương trình giám sát không bảo đảm. Nhưng khi hội đồng kháng cáo yêu cầu ông cung cấp bằng chứng về việc ông bị nhắm tới, Klayman chỉ nói rằng phạm vi giám sát rộng lớn đã khiến việc đó trở nên khả thi. Nguyên đơn còn lại là Charles Strange, con trai ông Michael là một nhà mật mã của NSA và là thành viên của SEAL của Hải quân ở Afghanistan vào năm 2011 khi ông bị quân nổi dậy giết chết trong vụ rơi trực thăng. Người cha nói với các phóng viên rằng ông là mục tiêu của việc thu thập thông tin tình báo bí mật vì ông đặt câu hỏi về các tình huống xung quanh cái chết của con trai mình. Cả hai người này cuối năm ngoái đã giành được lệnh cấm sơ bộ ngăn cản chính phủ thu thập dữ liệu về họ, và yêu cầu các nhà chức trách tiêu huỷ bất kỳ dữ liệu nào đã thu thập được.
ai là nguyên đơn còn lại?
Charles Strange
4,493
1
Vào thứ Ba, phạm vi và tính pháp lý của các chương trình giám sát điện tử không có bảo đảm của chính phủ được thảo luận khi toà phúc thẩm liên bang xem xét lệnh cấm của toà cấp dưới của Mỹ là ngăn chặn việc thu thập dữ liệu từ hai nguyên đơn đang kiện nhà hoạt động Larry Klayman, luật sư đứng đầu nhóm "Freedom Watch", dựa trên các báo cáo về hành vi sai trái của người tố giác Edward Snowden. Nhà cựu hợp tác với Cơ quan An ninh Quốc gia này cáo buộc chính quyền lạm dụng một số khả năng mà ông quan sát được, và hành động không dựa trên cơ sở pháp lý hay luật định. Klayman, tự coi mình là bên bị hại trong vụ giám sát, đã sử dụng vụ kiện để buộc tội chính phủ tiến hành "một âm mưu bí mật và bất hợp pháp của chính phủ nhằm ngăn chặn và phân tích một lượng lớn các liên lạc điện thoại nội địa" cùng với các liên lạc "từ các nhà cung cấp dịch vụ điện tử và internet." Thứ Ba, ông nói rằng mình có đủ tư cách để kiện với tư cách khách hàng của Verizon, một trong những công ty được biết là hợp tác với chương trình giám sát không bảo đảm. Nhưng khi hội đồng kháng cáo yêu cầu ông cung cấp bằng chứng về việc ông bị nhắm tới, Klayman chỉ nói rằng phạm vi giám sát rộng lớn đã khiến việc đó trở nên khả thi. Nguyên đơn còn lại là Charles Strange, con trai ông Michael là một nhà mật mã của NSA và là thành viên của SEAL của Hải quân ở Afghanistan vào năm 2011 khi ông bị quân nổi dậy giết chết trong vụ rơi trực thăng. Người cha nói với các phóng viên rằng ông là mục tiêu của việc thu thập thông tin tình báo bí mật vì ông đặt câu hỏi về các tình huống xung quanh cái chết của con trai mình. Cả hai người này cuối năm ngoái đã giành được lệnh cấm sơ bộ ngăn cản chính phủ thu thập dữ liệu về họ, và yêu cầu các nhà chức trách tiêu huỷ bất kỳ dữ liệu nào đã thu thập được.
ông Michael đã làm gì?
Michael
4,493
2
Vào thứ Ba, phạm vi và tính pháp lý của các chương trình giám sát điện tử không có bảo đảm của chính phủ được thảo luận khi toà phúc thẩm liên bang xem xét lệnh cấm của toà cấp dưới của Mỹ là ngăn chặn việc thu thập dữ liệu từ hai nguyên đơn đang kiện nhà hoạt động Larry Klayman, luật sư đứng đầu nhóm "Freedom Watch", dựa trên các báo cáo về hành vi sai trái của người tố giác Edward Snowden. Nhà cựu hợp tác với Cơ quan An ninh Quốc gia này cáo buộc chính quyền lạm dụng một số khả năng mà ông quan sát được, và hành động không dựa trên cơ sở pháp lý hay luật định. Klayman, tự coi mình là bên bị hại trong vụ giám sát, đã sử dụng vụ kiện để buộc tội chính phủ tiến hành "một âm mưu bí mật và bất hợp pháp của chính phủ nhằm ngăn chặn và phân tích một lượng lớn các liên lạc điện thoại nội địa" cùng với các liên lạc "từ các nhà cung cấp dịch vụ điện tử và internet." Thứ Ba, ông nói rằng mình có đủ tư cách để kiện với tư cách khách hàng của Verizon, một trong những công ty được biết là hợp tác với chương trình giám sát không bảo đảm. Nhưng khi hội đồng kháng cáo yêu cầu ông cung cấp bằng chứng về việc ông bị nhắm tới, Klayman chỉ nói rằng phạm vi giám sát rộng lớn đã khiến việc đó trở nên khả thi. Nguyên đơn còn lại là Charles Strange, con trai ông Michael là một nhà mật mã của NSA và là thành viên của SEAL của Hải quân ở Afghanistan vào năm 2011 khi ông bị quân nổi dậy giết chết trong vụ rơi trực thăng. Người cha nói với các phóng viên rằng ông là mục tiêu của việc thu thập thông tin tình báo bí mật vì ông đặt câu hỏi về các tình huống xung quanh cái chết của con trai mình. Cả hai người này cuối năm ngoái đã giành được lệnh cấm sơ bộ ngăn cản chính phủ thu thập dữ liệu về họ, và yêu cầu các nhà chức trách tiêu huỷ bất kỳ dữ liệu nào đã thu thập được.
ông làm việc ở đâu?
ông ta là nhà mật mã của NSA và SEAL của Hải quân
4,493
3
Vào thứ Ba, phạm vi và tính pháp lý của các chương trình giám sát điện tử không có bảo đảm của chính phủ được thảo luận khi toà phúc thẩm liên bang xem xét lệnh cấm của toà cấp dưới của Mỹ là ngăn chặn việc thu thập dữ liệu từ hai nguyên đơn đang kiện nhà hoạt động Larry Klayman, luật sư đứng đầu nhóm "Freedom Watch", dựa trên các báo cáo về hành vi sai trái của người tố giác Edward Snowden. Nhà cựu hợp tác với Cơ quan An ninh Quốc gia này cáo buộc chính quyền lạm dụng một số khả năng mà ông quan sát được, và hành động không dựa trên cơ sở pháp lý hay luật định. Klayman, tự coi mình là bên bị hại trong vụ giám sát, đã sử dụng vụ kiện để buộc tội chính phủ tiến hành "một âm mưu bí mật và bất hợp pháp của chính phủ nhằm ngăn chặn và phân tích một lượng lớn các liên lạc điện thoại nội địa" cùng với các liên lạc "từ các nhà cung cấp dịch vụ điện tử và internet." Thứ Ba, ông nói rằng mình có đủ tư cách để kiện với tư cách khách hàng của Verizon, một trong những công ty được biết là hợp tác với chương trình giám sát không bảo đảm. Nhưng khi hội đồng kháng cáo yêu cầu ông cung cấp bằng chứng về việc ông bị nhắm tới, Klayman chỉ nói rằng phạm vi giám sát rộng lớn đã khiến việc đó trở nên khả thi. Nguyên đơn còn lại là Charles Strange, con trai ông Michael là một nhà mật mã của NSA và là thành viên của SEAL của Hải quân ở Afghanistan vào năm 2011 khi ông bị quân nổi dậy giết chết trong vụ rơi trực thăng. Người cha nói với các phóng viên rằng ông là mục tiêu của việc thu thập thông tin tình báo bí mật vì ông đặt câu hỏi về các tình huống xung quanh cái chết của con trai mình. Cả hai người này cuối năm ngoái đã giành được lệnh cấm sơ bộ ngăn cản chính phủ thu thập dữ liệu về họ, và yêu cầu các nhà chức trách tiêu huỷ bất kỳ dữ liệu nào đã thu thập được.
chuyện gì đã xảy ra với ông?
ở Afghanistan
4,493
4
Vào thứ Ba, phạm vi và tính pháp lý của các chương trình giám sát điện tử không có bảo đảm của chính phủ được thảo luận khi toà phúc thẩm liên bang xem xét lệnh cấm của toà cấp dưới của Mỹ là ngăn chặn việc thu thập dữ liệu từ hai nguyên đơn đang kiện nhà hoạt động Larry Klayman, luật sư đứng đầu nhóm "Freedom Watch", dựa trên các báo cáo về hành vi sai trái của người tố giác Edward Snowden. Nhà cựu hợp tác với Cơ quan An ninh Quốc gia này cáo buộc chính quyền lạm dụng một số khả năng mà ông quan sát được, và hành động không dựa trên cơ sở pháp lý hay luật định. Klayman, tự coi mình là bên bị hại trong vụ giám sát, đã sử dụng vụ kiện để buộc tội chính phủ tiến hành "một âm mưu bí mật và bất hợp pháp của chính phủ nhằm ngăn chặn và phân tích một lượng lớn các liên lạc điện thoại nội địa" cùng với các liên lạc "từ các nhà cung cấp dịch vụ điện tử và internet." Thứ Ba, ông nói rằng mình có đủ tư cách để kiện với tư cách khách hàng của Verizon, một trong những công ty được biết là hợp tác với chương trình giám sát không bảo đảm. Nhưng khi hội đồng kháng cáo yêu cầu ông cung cấp bằng chứng về việc ông bị nhắm tới, Klayman chỉ nói rằng phạm vi giám sát rộng lớn đã khiến việc đó trở nên khả thi. Nguyên đơn còn lại là Charles Strange, con trai ông Michael là một nhà mật mã của NSA và là thành viên của SEAL của Hải quân ở Afghanistan vào năm 2011 khi ông bị quân nổi dậy giết chết trong vụ rơi trực thăng. Người cha nói với các phóng viên rằng ông là mục tiêu của việc thu thập thông tin tình báo bí mật vì ông đặt câu hỏi về các tình huống xung quanh cái chết của con trai mình. Cả hai người này cuối năm ngoái đã giành được lệnh cấm sơ bộ ngăn cản chính phủ thu thập dữ liệu về họ, và yêu cầu các nhà chức trách tiêu huỷ bất kỳ dữ liệu nào đã thu thập được.
ông ta làm gì?
ông ta bị giết trong vụ rơi trực thăng
4,493
5
Vào thứ Ba, phạm vi và tính pháp lý của các chương trình giám sát điện tử không có bảo đảm của chính phủ được thảo luận khi toà phúc thẩm liên bang xem xét lệnh cấm của toà cấp dưới của Mỹ là ngăn chặn việc thu thập dữ liệu từ hai nguyên đơn đang kiện nhà hoạt động Larry Klayman, luật sư đứng đầu nhóm "Freedom Watch", dựa trên các báo cáo về hành vi sai trái của người tố giác Edward Snowden. Nhà cựu hợp tác với Cơ quan An ninh Quốc gia này cáo buộc chính quyền lạm dụng một số khả năng mà ông quan sát được, và hành động không dựa trên cơ sở pháp lý hay luật định. Klayman, tự coi mình là bên bị hại trong vụ giám sát, đã sử dụng vụ kiện để buộc tội chính phủ tiến hành "một âm mưu bí mật và bất hợp pháp của chính phủ nhằm ngăn chặn và phân tích một lượng lớn các liên lạc điện thoại nội địa" cùng với các liên lạc "từ các nhà cung cấp dịch vụ điện tử và internet." Thứ Ba, ông nói rằng mình có đủ tư cách để kiện với tư cách khách hàng của Verizon, một trong những công ty được biết là hợp tác với chương trình giám sát không bảo đảm. Nhưng khi hội đồng kháng cáo yêu cầu ông cung cấp bằng chứng về việc ông bị nhắm tới, Klayman chỉ nói rằng phạm vi giám sát rộng lớn đã khiến việc đó trở nên khả thi. Nguyên đơn còn lại là Charles Strange, con trai ông Michael là một nhà mật mã của NSA và là thành viên của SEAL của Hải quân ở Afghanistan vào năm 2011 khi ông bị quân nổi dậy giết chết trong vụ rơi trực thăng. Người cha nói với các phóng viên rằng ông là mục tiêu của việc thu thập thông tin tình báo bí mật vì ông đặt câu hỏi về các tình huống xung quanh cái chết của con trai mình. Cả hai người này cuối năm ngoái đã giành được lệnh cấm sơ bộ ngăn cản chính phủ thu thập dữ liệu về họ, và yêu cầu các nhà chức trách tiêu huỷ bất kỳ dữ liệu nào đã thu thập được.
ông ta đứng đầu nhóm nào?
năm 2011
4,493
6
Vào thứ Ba, phạm vi và tính pháp lý của các chương trình giám sát điện tử không có bảo đảm của chính phủ được thảo luận khi toà phúc thẩm liên bang xem xét lệnh cấm của toà cấp dưới của Mỹ là ngăn chặn việc thu thập dữ liệu từ hai nguyên đơn đang kiện nhà hoạt động Larry Klayman, luật sư đứng đầu nhóm "Freedom Watch", dựa trên các báo cáo về hành vi sai trái của người tố giác Edward Snowden. Nhà cựu hợp tác với Cơ quan An ninh Quốc gia này cáo buộc chính quyền lạm dụng một số khả năng mà ông quan sát được, và hành động không dựa trên cơ sở pháp lý hay luật định. Klayman, tự coi mình là bên bị hại trong vụ giám sát, đã sử dụng vụ kiện để buộc tội chính phủ tiến hành "một âm mưu bí mật và bất hợp pháp của chính phủ nhằm ngăn chặn và phân tích một lượng lớn các liên lạc điện thoại nội địa" cùng với các liên lạc "từ các nhà cung cấp dịch vụ điện tử và internet." Thứ Ba, ông nói rằng mình có đủ tư cách để kiện với tư cách khách hàng của Verizon, một trong những công ty được biết là hợp tác với chương trình giám sát không bảo đảm. Nhưng khi hội đồng kháng cáo yêu cầu ông cung cấp bằng chứng về việc ông bị nhắm tới, Klayman chỉ nói rằng phạm vi giám sát rộng lớn đã khiến việc đó trở nên khả thi. Nguyên đơn còn lại là Charles Strange, con trai ông Michael là một nhà mật mã của NSA và là thành viên của SEAL của Hải quân ở Afghanistan vào năm 2011 khi ông bị quân nổi dậy giết chết trong vụ rơi trực thăng. Người cha nói với các phóng viên rằng ông là mục tiêu của việc thu thập thông tin tình báo bí mật vì ông đặt câu hỏi về các tình huống xung quanh cái chết của con trai mình. Cả hai người này cuối năm ngoái đã giành được lệnh cấm sơ bộ ngăn cản chính phủ thu thập dữ liệu về họ, và yêu cầu các nhà chức trách tiêu huỷ bất kỳ dữ liệu nào đã thu thập được.
vụ kiện của ông ta dựa trên điều gì?
ông ta đặt câu hỏi về các tình huống xung quanh cái chết của con trai mình.